Giới thiệu
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng phúc.
Nhưng không nghĩ tới cô quá có phúc, vậy mà trời xui đất khiến, được ảnh đế có giá trị nhan sắc đỉnh cao ôm đi.
Một ngày nọ, Lục Hàn Chi lạnh lùng nhìn thiếu nữ lạ lẫm trước mặt: “Mèo của tôi đâu?”.
Bạch Du Du chỉ vào mình nói: “Tôi chính là mèo của anh nè!”
Lục Hàn Chi cầm điện thoại lên bấm số 110: “Đồn công an à? Ở đây có kẻ trộm trộm mất mèo của tôi.”
“Đừng mà, Lục ảnh đế!” Bạch Du Du phát điên, cô chỉ vào chiếc lục lạc trên cổ mình: “Anh nhìn đi! Tôi thật sự là mèo của anh mà!!!”
Lục ảnh đế tiếp tục nói vào điện thoại: “……Còn thuận tiện lấy trộm lục lạc trên cổ mèo nhà tôi, tôi hoài nghi cô ta là muốn bắt cóc tống tiền.”
Trong nháy mắt khuôn mặt của Bạch Du Du trở nên lạnh lùng, làm ra một tư thế muốn làm thịt mèo nhỏ, đằng đằng sát khí nói: “Được thôi, nếu anh thật sự để cảnh sát đưa tôi đi thì cả đời không gặp được mèo của anh nữa!”
Lúc này Lục ảnh đế mới cúp điện thoại, nhìn cô gái đáng yêu nhỏ xinh trước mặt: “Cô thật sự là mèo của tôi?”.
Bạch Du Du cười lạnh: “Thích tin thì tin.”
Lục Hàn Chi đưa tay sờ sờ cằm cô: “Kêu một tiếng nghe xem.”
Bạch Du Du theo bản năng mà phát ra tiếng kêu đáng yêu: “Meo ~”
Kêu xong cô liền trợn tròn mắt.
Lục Hàn Chi: Tôi tin rồi.
Sau đó một ngày nọ, phóng viên phỏng vấn Lục Hàn Chi: “Lục tiên sinh, có thể hỏi gần đây anh có kế hoạch gì không?”
Lục Hàn Chi: “Có.”
Phóng viên tràn đầy phấn khởi: “Là phim điện ảnh hay là phim truyền hình? Hay là chuyện liên quan tới yêu đương đấy?”
Lục Hàn Chi: “Về nhà cho mèo ăn.”
Phóng viên: “…”
Xem ra ảnh đế cũng là người yêu mèo.
Hướng dẫn sử dụng —–
1. Tất cả các nhân vật không có nguyên mẫu, giả tưởng không có cơ sở, mọi thứ trong truyện đều thuộc về giả tưởng, không liên quan đến thế giới hiện thực, xin đừng nghiên cứu.
2. Mềm ngọt tiểu bạch manh sủng văn, mềm mềm mềm ngọt ngọt ngọt.