Giới thiệu
Dịch giả: Mon
Bà cụ Hồ lớn tuổi, trí nhớ kém dần, hành động không khác gì một đứa trẻ, cả ngày cứ đeo cặp sách đòi đi tìm cha, người nhà không để ý cái là đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Con dâu của bà tuy không vứt bỏ nhưng khá gắt gỏng. Cụ ông thấy thế, trong lòng khó chịu nên dẫn bà ra ở riêng. Vừa dọn ra khỏi nhà, chỉ thoáng cái đã thấy bà lão nhà mình hớn ha hớn hở đi theo một chàng trai khôi ngô cao ráo, còn hệt như một đứa trẻ, ngửa đầu gọi với theo người ta:
“Ba ơi, ba à, ba đi chậm thôi ạ!”
“Ba ơi, con không muốn tiêm thuốc đâu!”
Chàng trai trẻ kia bèn dừng lại, cười bảo: “Không tiêm thuốc thì không phải đứa bé ngoan.”
Cụ ông tức điên lên. “Thằng nhãi từ đâu ra vậy!”
Chàng trai kia ngước mắt lên, ông cụ Hồ run lẩy bẩy: “Ba!”
Đây là phần tiếp theo của bộ truyện: Cha tui nói ổng là thần của Thành Nam Hoa Khai.
Truyện bắt đầu khi Chúc Chúc – con gái tử thần – giờ đã lớn tuổi và đã lên hàng bà ngoại, sống chung cùng chồng, con trai con dâu và cháu ngoại. Sau một tai nạn thì chồng đang hôn mê còn bà có dấu hiệu bệnh alzheimer nên chỉ nhớ được những câu chuyện khi mình 4-5 tuổi, luôn sợ hãi vì không tìm được ba ba, cảm thấy cô đơn, lạc lõng khi những người chung nhà không lắng nghe và thấu hiểu.
Cuộc sống của Chúc Chúc có lẽ sẽ như rất nhiều người lớn tuổi khác: cô đơn lạc lõng và từ từ quên mất tất cả, có thể con cháu sẽ tiếp tục chăm sóc cho tròn nghĩa vụ hoặc đưa vào viện dưỡng lão. Tuy nhiên, người cha Tử Thần của Chúc Chúc đã quay lại từ đó mở ra rất nhiều bí ẩn. (Xin phép mượn review bên Hội nhiều chữ ạ)
Cá nhân Ad cực lực đề cử 2 bộ này của Thành Nam Hoa Khai. Tác giả viết về tình thân rất tâm lý, rất ấm áp. Hy vọng đọc xong chúng ta có thể trân trọng và kiên nhẫn với cha mẹ hơn mọi người nhé. Trong khi chờ đợi bộ này lên sóng, mọi người có thể lội qua kia đọc phần 1 nha.