Giới thiệu
Tác giả: Hồ Lô Tương
Edit: Mưa (wattpad: Mua1301)
Tình trạng: Hoàn thành (89 chính truyện + 7 ngoại truyện)
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Sinh con , Cường cường , Hoan hỉ oan gia , Chủ thụ , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nam chủ , Chức nghiệp tinh anh.
Giang Tự x Thẩm Phương Dục
Luôn luôn lạnh lùng, thỉnh thoảng sẽ nổi điên nữ vương thụ x Luôn luôn trẻ trâu diễn sâu, thỉnh thoảng sẽ trung khuyển công
———
GIỚI THIỆU:
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương”*
Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp tiến sĩ, rồi đến khi bổ nhiệm chức vụ, Giang Tự và Thẩm Phương Dục ganh đua đến mức mày chết tao sống, đất trời u ám. Có thể nói nếu mày không ép chết tao thì tao ép chết mày. Mày thi 96 điểm thì tao thi 97 điểm.
Ganh đến cuối cùng, vậy mà cả hai lại cùng thích một cô gái.
Nhưng ai mà ngờ, còn chưa đợi hai người đấu đá ra kết quả thì người trong lòng đã thẳng thừng nắm tay bạn gái đồng tính, cười vui vẻ comeout trước mặt bọn họ.
Hai tên trai thẳng đối chọi nhau gay gắt suốt ba tháng vỡ vụn tam quan. Vì cùng chung kẻ địch nên hai người cùng khổ lôi nhau đi uống rượu, rồi mơ màng lôi nhau lăn lên giường luôn.
Lăn giường xong, Giang Tự đỡ cái eo sắp gãy khúc của mình bò dậy, nổi điên nửa phút rồi dứt khoát quyết định quên sạch chuyện này.
Mãi đến ba tháng sau, anh đặt tay lên cơ bụng đã biến mất xem báo cáo kiểm tra nước tiểu, không thể tin nổi nhìn bản thân trong gương.
“Oẹ…”
…
Lần đầu tiên ngả bài…
Thẩm Phương Dục sờ trán Giang Tự:
“Cậu cũng đâu có sốt đâu. Hôm nay là ngày cá tháng tư à?”
Sau đó mặt hắn sưng phù hết bảy ngày!
Lần đầu tiên tính toán ngày dự sinh…
Thẩm Phương Dục không nhịn cười được:
“Hay thật, ngày dự sinh của cô nhóc này ngay ngày cá tháng tư thật luôn.”
Vẻ mặt Giang Tư lạnh lùng:
“Điều này chứng minh rằng chuyện tôi gặp cậu chẳng khác gì trò đùa cả.”
Ngày cá tháng tư…
Mùi cồn nồng nặc phả vào mặt, Giang Tự bực bội lên tiếng: “Anh xong chưa?”
Cái mỏ của bác sĩ Thẩm vẫn thiếu đập như thường: “Em đừng sợ. Anh dùng kinh nghiệm nhiều năm hành nghề hứa với em, nếu em không còn sống để xuống khỏi cái bàn mổ này thì anh sẽ bỏ tiền mua cho em cái mộ luôn.”
Giang Tự nghiêng đầu: “Đệt ai thèm sợ…”
Mặt nạ oxi đeo trên mặt đã chặn mất tiếng nói của anh.
“Bây giờ anh không thể hôn em, nhưng anh vẫn sẽ luôn bên cạnh em mà.”
Dao mổ cắt qua từng tầng da thịt trên cơ thể người yêu của hắn, lần nữa giương mắt lên, trong đôi mắt cà lơ phất phơ của bác sĩ Thẩm chỉ còn lại tình yêu đong đầy.
“Mặc dù đứa bé này sinh ra vào ngày cá tháng tư, nhưng em tin anh, anh không phải đến để đùa giỡn.”
“Bác sĩ Giang.” Thẩm Phương Dục nói
“Anh yêu em.”