Giới thiệu
Dịch: Y Na
1.
Sư Nhạc nói: “Chị sẽ ở lại Giang Châu mấy ngày, cũng không xa lắm, có thể….”
“Chị.” Thích Yến ngắt lời cô, giọng điệu chậm rãi: “Không gặp được chị nữa, cho nên gọi đến để chào tạm biệt chị.”
Sắc mặt Sư Nhạc hơi tối lại, cô thở hắt ra một hơi, cũng không quan tâm bên ngoài có khói bụi, hạ cửa sổ xuống để gió thổi vào mặt mình.
Ý của Thích Yến là không gặp cô nữa? Cho dù cô có từ Giang Châu chạy qua, cho dù cậu không bận thì cậu cũng sẽ không gặp?
Cậu nhóc này lớn mật rồi sao?
“Từ trước đến nay chị không nghe lời chào tạm biệt qua điện thoại.” Cô vắt tay lên cửa sổ, nói với đầu dây bên kia, “Muốn nói thì gặp mặt nói, chẳng phải chị còn nợ cậu một bữa cơm sao? Cậu không muốn nữa à?”
Thích Yến: “Không muốn nữa.”
Nghe vậy, Sư Nhạc sửng sốt vài giây, sau đó gần như mất bình tĩnh nói: “Chị không phải là người nói không giữ lời.”
“Là em nói không giữ lời.” Thích Yến thì thầm, “Xin lỗi chị.”
2.
“Thích Tiểu Yến, bình minh và hoàng hôn, trăng mọc và trăng lặn chúng ta đều đã ngắm cùng nhau.”
Sư Nhạc ghé sát vào tai anh: “Cuộc đời này, chẳng qua cũng giống như bình minh và hoàng hôn mỗi ngày mà thôi.”
Thích Yến quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt của cô.
Tình cảm dạt dào mà anh đã cố gắng đè nén trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh kéo người tới trước mặt, mạnh mẽ đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Sư Nhạc cười nói: “Thích Tiểu Yến, mây và trăng của sáu ngàn dặm.”
“Xa không?”
“Không xa.”
Thích Yến nhìn cô, nghiêm túc nhắc lại một lần nữa: “Không xa.”
Chạy về phía có em, bất cứ là nơi nào cũng không xa.
Chỉ cần nghĩ đến đầu bên kia là em, anh luôn có dủ dũng khí để băng rừng vượt biển.
Anh yêu em, không quản vạn dặm.