Giới thiệu
Dịch: [L.A]_Pimm’s
Beta: [L.A]_Thương Tú Nữ
Designer: [L.A]_Vân Tần
Tag: 1Vs1, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngọt, Nữ phụ văn, Sạch, Song xử, Sủng, Thầm mến, Thâm tình, Thanh xuân vườn trường, TQ, Xuyên sách,
Tổng số chương: 127
Văn án:
Vạn vật đều có khe hở, và em là nơi ánh sáng chiếu vào.
Kiều Lam xuyên sách.
Xuyên thành nữ phụ ác độc chịu đủ ức hiếp sau đó được nữ chính giúp đỡ, nhưng vì thích nam chính mà đố kỵ với nữ chính, lấy oán trả ơn, kết cục cuối cùng thê thảm.
Sau khi xuyên sách, Kiều Lam cúi đầu nhìn cơ thể gầy gò hệt như que củi cùng với bộ quần áo rách nát…
Nghĩ đến cuộc sống ăn xong bữa trước không có bữa sau [1], cô nhanh chóng chọn ra mục tiêu giữa một đám nhân vật trong sách.
Đàm Mặc – một bia đỡ đạn hai chân tàn phế, nửa người dưới bị liệt, hai năm nữa sẽ đi đời nhà ma nhưng lại ngồi trên khối tài sản trăm triệu.
Đến gần anh, dụ dỗ anh, trở thành người phụ nữ đủ để anh phó thác, sau đó ngồi chờ Đàm Mặc nhắm mắt xuôi tay rồi kế thừa gia sản.
Đàm Mặc là nam phụ được yêu thích nhất trong một quyển tiểu thuyết bán chạy, người hâm mộ không hài lòng với kết cục thê lương của Đàm Mặc nên đã viết một quyển tiểu thuyết đồng nhân [2] lấy Đàm Mặc làm nam chính.
Trong truyện, từ nhỏ Đàm Mặc đã tàn tật hai chân, chịu đủ ức hiếp, sau này anh niết bàn [3] trọng sinh, đứng lên một lần nữa, trở thành siêu giàu giới kinh doanh oai phong một cõi.
Nhiều năm trước, Đàm Mặc vẫn là cậu thiếu niên âm u vì thân thể của mình mà mặc cảm, bạn bè ở sau lưng chê cười anh là tên tàn tật không đứng dậy nổi.
Những ngón tay đang chụp lấy xe lăn của Đàm Mặc vì dùng quá nhiều lực mà hiện lên màu xanh trắng.
Thiếu nữ gầy gò bất ngờ lao vào đám đông, hung hăng đánh một quyền vào người đang cười đùa.
*
Sắc mặt Đàm Mặc trắng bệch, “Đừng nhìn, rất khó coi.”
Cô gái nhẹ nhàng chạm tay lên phần cơ bắp suy kiệt trên chân anh, “Không khó coi chút nào cả.”
“Em sẽ luôn ở bên anh đúng không?”
“Em sẽ.”
Đàm Mặc hung hăng giữ lấy eo cô gái, “Vậy thì vĩnh viễn không được rời xa anh.”
Kiều Lam gật đầu không chút do dự, dù sao Đàm Mặc cùng lắm cũng chỉ có hai năm.
Hai năm sau, Kiều Lam lơ mơ bị Đàm Mặc đứng dậy một cách khó khăn kia đè lên tường mà hôn, lúc này Kiều Lam mới phát hiện.
Hình như có chỗ nào đó không đúng, mình, hình như xuyên sai sách rồi.
[1] Cuộc sống ăn xong bữa trước không có bữa sau: Có thể hiểu là cuộc sống nghèo khổ, bữa đói bữa no. [2] Tiểu thuyết đồng nhân: Truyện đồng nhân là thể loại truyện lấy bối cảnh từ truyện tranh, truyện tiểu thuyết, phim ảnh hoặc phim hoạt hình anime. Nhân vật chính trong truyện đồng nhân sẽ hóa thân thành một nhân vật nào đó trong thế giới phim, anime… Có thể hiểu đơn giản truyện đồng nhân là truyện do fan viết dựa vào một tác phẩm sẵn có nào đó. [3] Niết bàn: Là một khái niệm trong Phật giáo và Ấn độ giáo. Trong Ấn độ giáo, niết bàn là sự trở về của linh hồn cá nhân (Atman) vào với linh hồn vũ trụ (Brahman), của tiểu ngã vào với đại ngã.————-
Vì văn án là một cú lừa siêu to khổng lồ, vậy nên editor xin được dẫn một vài trích đoạn để mọi người hiểu hơn về câu chuyện nhé <3
***
“Đàm Mặc, buông ra.” Kiều Lam gỡ tay anh ra: “Chân của cậu cần được chườm nóng.”
“Không.” Đàm Mặc không nghe nổi, cũng không muốn nghe.
Đàm Mặc không muốn để Kiều Lam nhìn thấy một vết sẹo xấu xí như thế cùng đôi chân không bình thường của mình.
Đàm Mặc muốn đẩy tay Kiều Lam ra. Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, tuyệt vọng khẩn cầu: “Đừng nhìn.” Giọng nói từ trước đến nay lúc nào cũng vững vàng của thiếu niên run lên vì xấu hổ và đau đớn: “Đừng nhìn… Rất xấu xí…”
***
“Đàm Mặc, cậu thích Kiều Lam phải không?”
Trái tim bỗng như thể bị ai đó bóp chặt, Đàm Mặc không thể thốt lên lời nào.
Đàm Mặc thích Kiều Lam, cô ta dám chắc như thế.
“Nhưng Đàm Mặc à, sao cậu dám chứ?” Cô ta nhìn anh chằm chằm: “Mình biết, thích Kiều Lam là một chuyện không thể nào bình thường hơn. Cậu ấy xinh đẹp, tốt bụng, thành tích học tập lại còn rất tốt. Mình không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào của cậu ấy cả, vậy nên thích cậu ấy là một việc rất bình thường, rất nhiều người thích cậu ấy, thật sự chẳng có việc gì cả. Thế nhưng Đàm Mặc à, sao cậu lại dám thích cậu ấy chứ?”
***
Máu lạnh, vô tình, tên điên, những từ như vậy anh đã nghe quen rồi.
Đàm Mặc rũ mắt. Không sao, anh đã nghe quen rồi.
“Thế mà bọn họ còn bảo mày đáng thương. Mày đáng thương? Đáng thương cái gì? Cho dù đáng thương thì chắc chắn cũng có chỗ đáng ghét. Loại người như mày, lạnh lùng, ích kỷ, lập dị, không ai chịu được mày, không ai yêu mày, mày cứ như thế sống cả đời cô độc đáng thương đi!”
***
“Bọn họ nói anh không có trái tim, anh không biết yêu người khác.” Đàm Mặc nói. Anh ngẩng đầu lên nhìn Kiều Lam: “Nhưng anh thật sự rất yêu em.”
Hốc mắt Kiều Lam cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt.
“Em đừng đi, đừng rời bỏ anh.” Thiếu niên nhìn cô, nói. “Anh sẽ rất yêu rất yêu em, không ai có thể yêu em hơn anh cả.”