Giới thiệu
Tên truyện: Nụ hôn cháy bỏng.
Tác giả: Nhược Thủy Thiên Lưu.
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, quân văn, song hướng yêu thầm, nhẹ nhàng, song khiết, chức nghiệp tinh anh, HE.
Số chương: 89 chương chính văn + 11 phiên ngoại.
Editor: LQNN203.
Văn án:
Năm Hứa Phương Phỉ 18 tuổi, bố mất sớm, trong nhà chỉ còn mẹ và ông ngoại, một nhà ba người sống ở số 9 đường Hỉ Vượng.
Đường Hỉ Vượng còn được xem là khu ổ chuột số 1 của thành phố Lăng.
Mẹ Hứa mở cửa hàng tiền giấy trang trải nuôi sống cả nhà, Hứa Phương Phỉ ban ngày đi học, buổi tối bận bịu về nhà phụ mẹ bán hàng.
Khoảng thời gian nghèo khó bình lặng, không một gợn sóng.
Sau đó, một anh chàng trẻ tuổi chuyển đến lầu dưới sống, người đó đẹp trai cao lớn, giữa mày có một loại khí chất vừa lạnh lùng lăng lệ khó bị gò bó, vừa lạnh lẽo thấu xương. Anh ta thường đi sớm về trễ, cả người đầy vết thương.
Câu chuyện bắt đầu từ đây.
*
Lại một lần gặp nhau, trên một cao nguyên cao 4000m so với mực nước biển, đại bàng tung cánh bay qua giữa trời xanh, lướt qua vùng tuyết trắng mênh mông.
Hứa Phương Phỉ tốt nghiệp trường quân đội năm thứ 2, nhận lệnh tiến vào khu không người vì bổ sung nhân viên kỹ thuật cho đội đặc chủng Lang Nha đang chấp hành nhiệm vụ tuyệt mật.
Người đến đón cô lần này là chỉ huy tối cao của đợt hành động này.
Đối phương mặc một thân quân trang thẳng như vẽ, khuôn mặt lạnh lùng càng nổi bật hơn giữa mênh mông núi tuyết, thêm vài phần lạnh lùng.
Chỉ nhìn anh trong chốc lát, hai bên tai Hứa Phương Phỉ đã phiếm hồng, ũ rũ xoay mặt đi.
Cộng sự thấy thế hiếu kỳ hỏi: “Trước đây cô có quen Trịnh đội hay sao?”
Hứa Phương Phỉ trong lòng hoảng loạn, đầu lắc như trống bỏi, nói ngập ngừng: “Không…không quá quen.”
Đêm đó, cô ôm bàn chải đánh răng và chậu rửa mặt đi vệ sinh cá nhân.
Đi ra doanh trại chưa được hai bước lại bị người ta một tay kéo lại ấn lên tường.
Bốn phía tối om, Hứa Phương Phỉ tim đập như sấm.
“Không quen?” Tiếng nói trầm thấp vang bên tai, chỉ hời hợt hai chữ, nhìn không ra vui giận.
“…”
“Lúc em 18 tuổi tôi đang chấp hành nhiệm vụ, liều sống liều chết lấy mạng che chở em, sau khi em vào trường quân đội tôi cũng làm người hướng dẫn, tôi cầm tay dạy em lắp súng, tay chạm tay dạy em cách bắn trúng bia, tháng trước trước khi tôi đi em còn treo trên cổ tôi làm nũng nhõng nhẽo không chịu buông tay. Không quá quen sao?”
“…”
Trịnh Tây Dã lạnh nhạt tự giễu cong môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh xắn đang ửng đỏ của cô, nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối: “Bé con, được lắm. Trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh rồi đến chồng của mình cũng không nhận.”