Giới thiệu
Tác giả: Nhược Thuỷ Thiên Lưu
Chuyển ngữ: Minh Tiểu Lan
Designer: Delina La Rosée
Tag: 1Vs1, Cưng chiều, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt, Quân nhân, Yêu thầm,
Tổng số chương: 143
Hứa Phương Phỉ mười tám tuổi, ba mất sớm, chỉ còn lại mẹ và ông ngoại, một nhà ba người cùng sống trong căn nhà ở đường số 9, phố Hỉ Vượng.
Hỉ vượng phố đồ có kỳ danh, là lăng thành có tiếng xóm nghèo.
Mà phố Hỉ Vượng có tiếng là khu phố nghèo nhất ở Lăng Thành.
Mẹ Hứa mở một tiệm bán giấy tiền vàng mã nuôi sống cả một gia đình, ban ngày Hứa Phương Phi đi, buổi tối lại tranh thủ về nhà phụ mẹ.
Cuộc sống hằng ngày cứ trôi qua như thế, không một chút gợn sóng.
Sau đó, tầng dưới lại có một người trẻ tuổi chuyển đến, dáng người cao ráo đẹp trai, giữa hai hàng chân mày toát lên vẻ lạnh lùng ngang ngạnh cùng với sự hoang vắng đơn độc. Người đàn ông này luôn đi sớm về trễ, cả người toàn vết thương.
Mà câu chuyện xưa cũng bắt đầu tại đây.
*
Gặp nhau một lần nữa, là khi ở trên cao nguyên cách mực nước biển hơn 4000 mét, chim đại bàng vút ngang bầu trời xanh biếc, băng qua nền tuyết trắng xóa.
Hứa Phương Phỉ tốt nghiệp trường quân đội, nhận lệnh tiến vào khu không không người, để cung cấp chi viện kỹ thuật cho đội đặc chủng Nanh Sói đang chấp hành nhiệm vụ cơ mật.
Lần này tới đón cô chính là đội trưởng chỉ huy cấp cao của nhiệm vụ này.
Đối phương mặc quân trang thẳng tắp như tranh họa, gương mặt lạnh lùng càng nổi bật dưới làn tuyết trắng xóa, lộ ra vài phần tản mạn nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.
Liếc mắt nhìn anh một cái, hai bên tai của Hứa Phương Phỉ đều đã ửng hồng, rầu rĩ quay sang chỗ khác.
Cộng sự đồng hành cùng cô thấy thế thì tò mò: “Hồi trước cô quen đội trưởng Trịnh sao?”
Trong lòng Hứa Phương Phỉ vô cùng hoảng loạn, đầu lắc như trống bỏi, ậm ờ nói: “Không. Không quen lắm.”
Tối đó, khi cô ôm chậu rửa mặt với bàn chải đánh răng ra đi rửa mặt.
Vừa ra khỏi doanh trại chưa được hai bước, đã bị một người túm lấy ép lên trên tường.
Xung quanh tối đen như mực, tim Hứa Phương Phỉ không ngừng run lên.
“Không quen?” Giọng nói trầm thấp vang lên từ bên tai, nhẹ nhàng bâng quơ thốt lên hai chữ không nghe ra là vui hay giận.
“…”
“Năm em mười tám tuổi, khi ấy tôi đang chấp hành nhiệm vụ, liều sống chết lấy mạng mình ra che chở cho em, sau đó khi em vào trường quân đội tôi lại là chính trị viên của em, tay cầm tay hướng dẫn em bắn súng, da áp da hướng dẫn em ngắm bia bắn, tháng trước còn một hai ôm cổ tôi làm nũng không chịu buông tay. Không quen lắm hả?”
“…”
Trịnh Tây Dã tỏ ra lạnh nhạt lại nhếch môi chế giễu, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ vì xấu hổ, nghiến răng thốt ra câu cuối cùng: “Nhóc con, được nha. Lớn rồi, cánh cũng cứng cáp. Vừa quay đầu một cái, ngay cả chồng cũng không thèm nhận.
Hứa Phương Phỉ: “…”