Giới thiệu
Tác giả: Lục Xuân Ngô
Chuyển ngữ: Làn Truyện
GIỚI THIỆU TRUYỆN PHÓ THÁC VẬN MỆNH
Bạn thân nhất của Nghê Hướng Đông đã chết.
Trước khi chết, anh ấy gọi một cuộc điện thoại nhờ anh bỏ xác mình vào một cái hộp gỗ, mang tới một ngôi nhà cũ trên ngọn núi hoang vu. Không được hỏi gì, không được nói cho bất cứ ai, nếu không sẽ gặp nạn sát thân.
Thế nhưng, quá trình “phi tang thi thể” của anh vô tình bị người khác nhìn thấy, cùng lúc ấy, vợ của người bạn thân cũng báo cảnh sát rằng chồng mình đã bị sát hại…
Hình như anh đã bị ai đó bẫy, anh buộc phải tìm ra hung thủ thật sự trước cảnh sát.
Một tên tội phạm rửa tay gác kiếm, một kẻ du côn nhưng hiền lành lương thiện, và mấy tên hồ ly xảo quyệt được định mệnh vô tình sắp xếp cho gặp nhau.
Buồn vui đan xen, không có điểm cuối. Một kiếp nan nguy, có chết mới là hết.
–
Trích đoạn truyện Phó Thác Vận Mệnh:
Ngô Tế Muội khoanh tay đứng bên đường.
Trên mặt là lớp phấn nền rẻ tiền trắng bệch ra, như người giấy của hàng đồ mã vậy. Chiếc váy hai dây bó chặt lấy cơ thể làm vòng eo trông còn mềm mại tinh tế hơn. Đôi môi cô đỏ rực như máu, quyến rũ lạ thường.
Cô đã tới huyện thành Định An được hơn một năm.
Sau đêm đó, Ngô Tế Muội đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bắt, nhưng từ đầu tới cuối không hề nhận được tin tức của quê nhà, dường như chuyện đêm hôm đó chỉ là một trận sương giáng cuối cùng trong đêm đông giá rét, cũng đã biến mất theo ánh dương ngày xuân ló rạng.
Lo sợ, bất an, cô sống được ngày nào hay ngày ấy, đến khi từ từ chết lặng. Khi nói dối đã nhiều, dường như cô quên cả xuất thân của mình, chỉ thỉnh thoảng mơ thấy vụ hỏa hoạn lan lên tận trời kia trong một cơn ác mộng.
Không có chứng minh thư, không có bằng cấp, cũng may cô có nhan sắc, làm lễ tân không lâu đã được đàn chị “có tâm” coi trọng, giới thiệu cho anh Đạo làm gái bán cau.
Công việc này không khó, chỉ cần đứng bên đường quốc lộ, cứ vẫy tay tươi cười với những tài xế lái xe tải, hoặc chặn đường một người đàn ông nhàn tản nào đấy bên đường lại rồi nhét quả cau vào miệng họ, đợi nuốt xuống rồi bắt đầu cò kè mặc cả.
Tuy anh Đạo và người giới thiệu sẽ ăn phần lớn phần trăm, nhưng chỗ tiền vụn vặt còn lại cũng đủ để cô ấm no.
Ít nhất không cần vất vả ban ngày kiếm tiền buổi tối rửa bát như hồi trước.
Chỉ là sau này cô mới hiểu cái giá phải trả cho công việc này, thứ người ta muốn mua còn nhiều hơn là một quả cau.
Ánh nắng chói chang làm cô không mở nổi mắt.
Lờ mờ nghe thấy tiếng gạ gẫm, cô híp mắt nhìn sang. Nhìn một cô gái bán cau nhà khác đang đứng cách đó không xa mời chào bán hàng. Cô ta cong một chân, tay thì đặt trên cửa sổ xe, nghiêng đầu trêu đùa.
Tiếng cười đánh úp lại theo sóng nhiệt, làm cô choáng váng buồn nôn.