Giới thiệu
Nhân vật chính: Vân Sở, Thượng Quan Triệt
Số chương: 102 chương
Cô là át chủ bài của bộ đội đặc chủng, lạnh lùng xinh đẹp vô song, nổi tiếng mạnh mẽ lại bị hãm hại!
“Cô” là thiên kim hắc đạo, yếu đuối vô năng, nhận giặc làm anh, cuối cùng chết thảm trong nhà.
Khi cô biến thành “cô”, linh hồn đổi chủ, hai mắt cô không còn vô thần nữa, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khí thế bức người.
Trừng trị kẻ địch, lấy được lòng người, lật đổ sói đoạt lấy chính quyền, quyết đoán cải tạo bang phái, nổi tiếng cả hai bên hắc bạch.
Lần đầu gặp, cô ra cửa quên không mang theo tiền mặt, bắt lấy một “cảnh sát thúc thúc” mặc quân trang, mặt dày mày dạn quấn lấy muốn giúp cô trả tiền cơm. Kết quả bị “cảnh sát thúc thúc” xách lên, trực tiếp đẩy vào ghế – giúp anh chắn hoa đào.
Lần gặp thứ hai, cô với một thân máu tươi, dẫm nát tướng địch dưới chân, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn anh cười xinh đẹp: “Dáng vẻ không tệ nha, trời lạnh rồi, bản tiểu thư đang thiếu một người làm ấm giường, người đâu, mang đi.”
Cô trèo lên giường của anh, dùng mọi cách quyến rũ, mỗ nam bị dục hỏa đốt thân, muốn ngừng mà không được lại bị cô dội bằng một câu: “Đại thúc, tôi vẫn là vị thành niên!”
Thiếu nữ phúc hắc chống lại mĩ nam yêu nghiệt, kết quả ai quyến rũ ai, ai đùa giỡn ai, ai ăn ai?
Đoạn ngắn 1:
Một đêm nọ, có một vị khách quý đến thăm bang Huyễn Dạ.
Người phụ nữ nào đó đang ngồi trên ghế nhìn khách quý cười: “Ôi, vị soái ca trước mặt sao bề ngoài lại nhìn giống với nam sủng ấm giường mới chạy trốn mấy ngày trước vậy nhỉ?”
Người đàn ông nào đó cười xinh đẹp: “Chẳng lẽ không phải là do Vân tiểu thư yêu người nọ, vô cùng nhớ nhung mà coi tôi là anh ấy rồi sao?”
Mẹ nó! Rõ ràng là cùng một người lại còn giả ngu.
Người phụ nữ nào đó vui cười: “Nói đùa sao, chỉ là một thỏ chạy trốn mà thôi, bản tiểu thư cũng không thấy lạ gì.”
Con thỏ nổi giận, há mồm cắn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn của người nào đó: “Chẳng lẽ Vân tiểu thư chưa từng nghe thấy một câu nói là con thỏ nổi nóng sẽ cắn người sao?”