Giới thiệu
Tên gốc: 上司为何那样?- Thượng tư vi hà na dạng?
Tác giả: 萝卜花兔子 – La Bốc Hoa Thố Tử
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Chủ thụ, Vả mặt, 1v1, Giỏi sạch đẹp, Hài không não, Chậm nhiệt.
Edit: 🥭 – bàn tay vàng trong làng chậm nhiệt.
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành 112 chương chính + 2 ngoại truyện.
Giới thiệu:
Anh dân thường Tô Chiết tốt nghiệp trường đại học có danh tiếng, sau khi tốt nghiệp trúng tuyển vào doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế, làng trên xóm dưới ai cũng khen mệnh anh thật tốt, người thì đẹp, công việc xịn sò, chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng mà sáng nào Tô Chiết cũng phải dậy sớm chen lên xe bus, ngày thường còn phải đối mặt với vị cấp trên soi mói độc miệng.
Vì một vụ tai nạn ngoài ý muốn, cấp trên của anh mất thị lực tạm thời, cần tìm một người hiểu biết sinh hoạt của hắn tới giúp đỡ, nhà họ Diêm tiện đường nhớ luôn tới Tô Chiết.
“Chỉ cần trong giai đoạn tới cháu có thể ở bên chăm sóc cẩn thận cho Diêm Quan Thương, mỗi ngày cháu sẽ nhận được con số thế này”. Nói xong liền vươn một bàn tay ra.
Cấp trên luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối không bao giờ đem công việc về nhà, ngay cả người cũng không được tới, anh mà đi thì chẳng phải công việc của anh cũng coi như xong luôn rồi hả?!
Tô Chiết vội vã đẩy ra, chối thẳng: “Cuộc sống riêng tư của sếp Diêm không được liên quan đến công việc, cho dù mỗi ngày ngài cho cháu 5000 tệ, cấp dưới như cháu cũng khó mà nhận được”.
“Năm vạn”.
Cái mông của Tô Chiết mới nâng lên đã ngồi ngay trở lại: “Ngài nói tiếp đi”.
Sau khi đạt được thỏa thuận giữa đôi bên, Tô Chiết tới căn biệt thự của chủ nghĩa tư bản chăm lo cuộc sống hàng ngày cho sếp Diêm, vì không muốn để hắn nhận ra, anh còn cố tình đi học một lớp bóp giọng cấp tốc. (1)
“Sếp Diêm, chào ngài, tôi sẽ là người chăm sóc cho ngài trong thời gian tới”.
Diêm Quan Thương: “…”
“Nếu sếp Diêm có chuyện gì cần yêu cầu, ngài có thể ra lệnh cho tôi bất cứ lúc nào”.
Diêm Quan Thương: “Tô Chiết, cổ họng của cậu mới bị cửa kẹp hả?”
Tô Chiết: “!!!”
Sau khi sử dụng mười tám môn võ nghệ lừa dối đối phương mình không phải Tô Chiết, hai người họ cùng nhau vượt qua cuộc sống sinh hoạt gà bay chó chạy, nhưng anh vẫn cứ luôn cảm thấy hành vi của cấp trên độc miệng càng lúc càng khó hiểu, sẽ đòi anh thường xuyên ở bên cạnh hắn, còn khen anh nữa! Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?Diêm Quan Thương nghĩ, mắt mình sắp khỏi đến nơi rồi, không thể để người chuồn mất được, thế là hắn mới đưa ra đề nghị: “Hôm nay thời tiết không tồi, hai chúng ta ra ngoài chụp một tấm ảnh”.
Tô Chiết ngẩng đầu nhìn mưa rào tầm tã ngoài kia, ngài đã mù rồi thì đừng giả vờ mình nhìn thấy nữa, có được không hả?
Vì muốn giữ công việc của bản thân, anh uyển chuyển từ chối: “Không được”.
“Tại sao?”
Tô Chiết cố kiên trì: “Vì tôi xấu”.
“Không sao đâu, tôi mù”.
Tô Chiết: “…”
Lúc mắt của Diêm Quan Thương khỏi hẳn cuối cùng hắn vẫn để người kia chuồn mất, Tô Chiết đắc ý cho rằng mình đã bóp giọng thành công, ai ngờ chưa được ba tháng đã bị tóm vào trong phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc.
Tô Chiết sợ tới mức mắng một tiếng: “Fuck you”.
Diêm Quan Thương từ trên cao cúi xuống nhìn anh: “Xem này, trợ lý Tô (2) của chúng ta kích động quá, lời nói ra cũng ngược mất rồi”.
Tô Chiết: “…”
Một câu tóm tắt: Cái này thì giá phải khác!
Dàn ý: Tình cảm luôn là sự va chạm giữa tâm hồn với tâm hồn.
Chú thích:
(1) Nguyên văn 夹子音: một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
(2) Nguyên văn: 苏特助: Tô đặc trợ – trợ lý đặc biệt Tô: tạm để trợ lý, nếu tìm được từ chuẩn hơn sẽ đổi lại sau. Trợ lý đặc biệt là chức vụ trợ giúp cho tổng giám đốc hoàn thành các chỉ tiêu kinh doanh, lập kế hoạch, đưa ra dự toán, quản lý ngân sách… đồng thời đảm bảo thực hiện các chỉ thị và nghị quyết của tổng giám đốc.