Giới thiệu
Sau khi ở bên Giang Ngộ, trong lòng Lâm Linh biết rõ là anh không thích mình. Vì để anh vui, để ở lại bên cạnh anh mà Lâm Linh đã học theo kiểu Bạch Liên Hoa trong phim truyền hình, vừa đóng vai đáng thương vừa không ngại phiền phức để bày tỏ tình yêu thương của cô đối với anh.
“Em thật sự đã thích anh từ rất lâu rồi.”
“Trăng dưới nước là trăng trên trời, anh là người trong lòng của em.”
“Em yêu anh.”
Tiếc là anh không hề mắc bẫy, vẫn luôn hờ hững với cô.
Chút tình cảm này duy trì được hai năm, hoa đào bên cạnh Giang Ngộ không dứt, cũng ít có ai biết cô chính là bạn gái chính quy của anh.
Dỗ người dỗ được hai năm, Lâm Linh đã tự dùng những kinh nghiệm từng trải của mình để chứng minh câu nói dưa hái xanh không ngọt. Cô suy nghĩ thông suốt rồi quyết định buông tay.
Lúc cô đang định tìm lý do chia tay trọn vẹn lại không làm mất lòng anh thì đúng lúc bạn gái cũ tự đưa mình tới cửa.
Lâm Linh khóc như mưa, điềm đạm đáng yêu nói: “Em vẫn luôn biết anh hoàn toàn không hề thích em, dù cho em thật sự rất thích anh nhưng em nguyện ý thành toàn cho anh.”
Giang Ngộ lặng lẽ nhìn cô: “Em lại chơi trò gì nữa đây?”
Nước mắt Lâm Linh lại rơi xuống nhiều hơn, cô im lặng lắc đầu, diễn xuất biểu hiện của một Bạch Liên Hoa cam chịu được phát huy vô cùng tinh tế.
Giang Ngộ nhíu chặt mày, ôm người vào trong lòng rồi cẩn thận lau khô nước mắt cho cô: “Em đừng nghịch nữa, tôi cưới em, chịu chưa?”
Nước mắt Lâm Linh lập tức dừng lại: Cái gì thế?
Một đoạn nhỏ:
Bạn tốt sáng tác tiểu thuyết đánh giá cô: “Chỉ cần cậu là người thì cậu cũng không được chà đạp bạn trai cậu như thế này được, trái tim của anh ta không đặt trên người cậu thì buông tha cho anh ta đi, điều này đều tốt cho cả hai. Cậu cho rằng cậu là cô bé lọ lem nhưng thật sự thì cậu chỉ là một nữ phụ pháo hôi mà thôi, là chị của cô bé lọ lem đấy!”
Lâm Linh: “Cậu nói bậy, rõ ràng Giang Ngộ nói mình là công chúa nhỏ của anh ấy.”