Giới thiệu
Tựa gốc: Nhất kiến chung tình của ai mà không khắc cốt ghi tâm (Ai vừa gặp đã yêu mà không sâu đậm trong lòng)
Edit: @holabat
Thể loại: đồng nhân văn, 1 x 1, nhất kiến chung tình, giới giải trí, HE
CP: Vương Thanh & Phùng Kiến Vũ
Độ dài: 72 chương + phiên ngoại
Vương Thanh vào thời khắc lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Kiến Vũ là trong một cuộc thi văn nghệ, không biết tại sao lúc ấy trường thi hết lần này đến lần khác đều rối loạn hết lên nhưng Vương Thanh chỉ liếc mắt nhìn một cái thì liền đem Đại Vũ đặt vào trong lòng. Có thể là bởi vì cặp mắt kia quá mức trong trẻo, hay hoặc giả là biểu lộ quá mức đơn thuần, nói tóm lại, dáng vẻ của Phùng Kiến Vũ cứ như vậy mà đọng lại trong tim của Vương Thanh rồi. Rất lâu rất lâu sau này, Vương Thanh mới biết được loại cảm giác rung động trong lòng này gọi là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu).
Sau đó năm ấy hai người đều không đậu cuộc thi đó, nhưng ngược lại hai người lại cùng đậu vào một trường đại học khác, cùng một khoa, cùng một lớp, thậm chí, cùng một ký túc xá.
Phùng Kiến Vũ vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ là lâu ngày sinh tình, nhưng Vương Thanh lại một mực đá văng cái tư tưởng đó của Đại Vũ, bá đạo tuyên bố một câu rằng: “Cái gì mà lâu ngày sinh tình? Chính xác là vừa gặp đã yêu có được không.”
“Vậy anh còn nhớ rõ thời điểm anh nhìn thấy em là thế nào không a?” Đại Vũ mắt to blingbling cứ như vậy ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào Vương Thanh.
“Tất nhiên nhớ chứ, nhiều người như vậy vừa liếc mắt đã thấy em là thấp nhất.” Vương Thanh nhẫn nhịn cúi đầu, nổ lực tránh đi ánh nhìn xung động của Đại Vũ trước mắt.
“Cái này mà anh cho là vừa gặp đã yêu sao a!” Đại Vũ liếc Vương Thanh một cái, vừa nói vừa dùng lực muốn tránh đi cái ôm của Vương Thanh.
“Nhiều người như vậy mà anh chỉ nhớ mỗi mình em, em nói đi a.” Vương Thanh cũng không gấp, từ từ cúi đầu tiến tới bên tai Đại Vũ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Lỗ tai của Đại Vũ cũng từ từ biến đỏ mất rồi.
“Thanh nhi, có một câu em cũng chưa từng nói cho anh biết, lúc ban đầu, em cũng chỉ nhớ mỗi anh.”
Nhất kiến chung tình của người nào mà không khắc cốt ghi tâm.
Ai có thể ương ngạnh mà không chấp nhận số mệnh.
“Phùng Kiến Vũ, em không phải là Đại Vũ của anh, mà em là sinh mạng của Vương Thanh anh.”