Giới thiệu
Thiên Bảo phục yêu lục: truyện ký hàng phục yêu quái năm Thiên Bảo
(Thiên Bảo là niên hiệu thời Đường Minh Hoàng Lý Long Cơ)
Tag: Nhất thụ nhất công, Huyền huyễn, HE
Bản gốc: Hoàn – 221 chương.
Quét mìn: ngược công =)) team sủng công nên cân nhắc
Văn Án
Mời các nhân vật lên sàn!
Phượng Hoàng từ phía cuối chân trời bay tới dẫn dắt ngàn vạn loài chim, phía sau là biển mây rực lửa cuồn cuộn, bay vụt qua Trường An. Kim Sí Đại Bằng (chim đại bàng cánh vàng) đậu trên đỉnh cao nhất cung Hưng Khánh, trong mắt phản chiếu hết thảy phồn hoa nhân gian Thần Châu, tất cả mọi thứ trong tĩnh lặng mà hưng diệt, như dòng thủy triều lên xuống.
Lý Cảnh Lung mang thân thể chất chồng thương tích, trong tay phóng ra một tia sáng rực rỡ, cố gắng tiếp cận Hồng Tuấn.
“Sinh giả… vị quá khách…”
Thanh âm trầm thấp của hắn vang vọng thế gian, trong khoảnh khắc sương mù đen bao trùm cả thiên địa bị ánh sáng kia đẩy lùi.
“Tử giả vị… quy nhân.”
Ánh sáng kia là mặt trời rực lửa chiếu rọi thiên địa, là những vì tinh tú lấp lánh giữa trời đêm, là một ngọn đèn không bao giờ tắt khai phá từng mảng tăm tối của thế giới này.
“Thiên địa nhất… nghịch lữ, đồng bi vạn cổ… trần.” (1)
Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt lại, một tay đặt lên trán Hồng Tuấn.
Một đạo bạch quang tỏa ra, bao trùm chiến trường thi sơn huyết hải. Ở kia trong ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, Bình Khang trong xa hoa truỵ lạc, Khu ma tư dưới cây ngô đồng trong ánh nắng ngày hè, bầu trời nơi tái ngoại mù mịt bão cát cùng tuyết bay, tiếng ca của A Thái trong trẻo như tiếng suối, Mạc Nhật Căn cùng Lục Hứa đi hái lá cây buổi sớm, Cừu Vĩnh Tư múa bút như bay, mọi thứ bỗng chốc hóa thành một bài thơ bất hủ của Lý Bạch
Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông.
Ngân yên bạch mã độ xuân phong.
Lạc hoa đạp tận du hà xứ ?
Tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung.
(Chàng thiếu niên Ngũ Lăng phía đông chợ Kim
Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt qua gió xuân
Giẫm nát hết hoa, đi đâu chơi đây ?
Vừa cười vừa bước vào quán rượu)
Đi đến đâu gây họa đến đấy công x hễ gặp ai liền hút vận khí thụ
Diễn chính: Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung
_______
(1) bốn câu thơ trong bài thơ “Nghĩ cổ” của Lý Bạch
Sinh giả vi quá khách,
Tử giả vi quy nhân.
Thiên địa nhất nghịch lữ,
Đồng bi vạn cổ trần.
Nguyệt thố không đảo dược,
Phù tang dĩ thành tân.
Bạch cốt tịch vô ngôn,
Thanh tùng khởi tri xuân.
Tiền hậu cánh thán ức,
Phù vinh hà túc trân!
(Sống như khách bộ hành qua đường
Chết giống như người trở về
Trời đất khác chi quán trọ trần gian
Cùng chịu đau khổ như đám bụi trần
Con thỏ trong trăng mãi nghiền thuốc
Dâu xanh đã hoá thành củi khô
Xương trắng âm thầm biết nói gì
Cây thông xanh nào biết đến mùa xuân
Mọi việc trước sau gì cũng thở than
Công danh phú quý nào đâu bền vững, có đáng chi!)