Giới thiệu
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Hệ Liệt: Ma Ảnh Mị Linh
Editor: Amber
Thể loại: Huyền huyễn, báo thù, HE
Văn Án
Ứng Thiên
Hắn là Tống thiếu gia nổi danh tám trăm dặm quanh Động Đình. Vốn đời này hắn có thể tự do khoái hoạt, vui vẻ đến già, ai ngờ trên đường đời hắn lại gặp nàng. Nàng như một con thú hoang, bị yêu ma cắn đến thân tàn ma dại, hoàn toàn mất đi tin tưởng đối với con người. Nếu không phải đang hấp hối thì nàng tuyệt đối không để hắn tới gần. Rõ ràng hắn biết nàng là kẻ phiền toái, một kẻ không muốn hắn nhúng tay vào cuộc đời mình. Nhưng hắn vẫn nhịn không được mà vươn tay ra để bản thân dính vào phiền toái này ──
A Linh
Nàng là vu của Bạch Tháp đã sống ngàn năm, phải chịu lời nguyền rủa và bị đuổi giết không ngừng. Nam nhân này từ đâu xuất hiện, xen vào việc của người khác, lại còn giam cầm nàng, muốn nàng phải tin tưởng hắn. Nàng không tin yêu, không tin ma, lại càng không tin tưởng người khác cho nên nàng dùng hết trăm phương nghìn kế muốn đào tẩu. Nhưng dần dần nàng bị hắn mê hoặc, ở lại trong nhà giam mà nam nhân này cố ý dệt nên. Ở đây nàng cảm nhận được ấm áp mình sớm đã quên mất. Nhưng con người ngu muội, ích kỷ tham lam, vì tư tâm mà cuối cùng sẽ phản bội. Nàng không thể tin cũng không dám tin. Ấy vậy mà hắn lại khiến nàng khát vọng tin tưởng ──
Trăm năm
Đời người chỉ có trăm năm còn nàng lại có ngàn năm ác hận. Cuộc đời trăm năm này của hắn không phải chưa từng có lúc muốn buông tay. Không phải hắn không biết con đường này gian nan thế nào. Hơn nữa không có nhà lao nào không thể phá, những điều này hắn đều biết hết. Nhưng hắn đã sớm hãm sâu vì thế dù biết không nên thi lòng hắn vẫn hướng về nàng. Có điều người định vẫn không bằng trời định, vẫn sẽ có việc vượt qua tầm tay hắn. Dù vậy hắn vẫn muốn thử một lần, dù là làm gì.
“Mệnh là theo tên, tên ngươi chứng tỏ đời này ngươi đều sẽ phải khổ.”
“Nhưng mệnh cũng tùy tâm, nếu trong lòng thấy khổ thì đó là khổ, nếu không khổ thì chính là vui vẻ. Cho dù thật sự khổ thì đó cũng là ta cam tâm tình nguyện, khổ cũng thấy ngọt. . . . . .”
Ngàn năm
Bóng đêm đè nén như giòi bọ luồn vào xương tủy, ngày đêm như hình với bóng. Nàng sống không được, chết không xong, qua ngàn năm chỉ còn oán và hận. Trong thế giới u ám vô vọng đó nàng đã gặp nam nhân khiến nàng vừa yêu vừa hận này. Hắn cho nàng lần nữa cảm nhận được ấm áp.
Nàng không muốn làm con thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng con người cuối cùng sẽ chết. Chỉ có nàng mang thân bất tử, cứ vậy du đãng trong nhân gian một ngàn năm. Con người vốn ngu muội, ích kỷ, tham lam, nàng cũng thế nhưng khi hắn vươn tay ra yêu cầu, nàng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn giao trái tim mình. Dù nàng biết hắn đã tính kỹ, dù nàng biết trước mặt mình là ngàn năm cô đơn ——