Giới thiệu
Thể loại: Xuyên qua – Tương lai – Cường cường – Điềm văn – 1×1 – HE
Nguồn: Hạ Nguyệt
Văn án: Sinh ra vào hai mươi năm sau ngày tận thế, năm bốn mươi lăm tuổi từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa.
Trong trận chiến cuối cùng giữa nhân loại cùng tang thi, cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới.
Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm.
Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta.
Cảnh một: Trên chiến trường. Một bóng đen chợt lóe, đi kèm là hàn quang sắc bén, một thể biến dị cao ba mét nháy mắt bị chẻ đôi.
“Em tới làm gì?” Boss xụ mặt.
Bạn Quang nào đó bình tĩnh thu đao vào vỏ.
“Trong nhà không có gì chơi, ra ngoài dạo, đi ngang qua a.”
Cảnh hai: Nhìn mặt Boss, bạn Quang nào đó trầm mặc hồi lâu rồi vươn tay chọt chọt cái mặt than của mình, nghiêm túc nói: “Tôi xấu hổ a.”
Boss: “… …”
Cảnh ba: “Làm thiếu tướng phu nhân, hẳn có chút tinh thông nhạc khí đi?” Bạch Liên Hoa. (trong sáng ngây thơ như thánh nữ)
“Không biết.” Bạn Quang nào đó.
“Kia trà đạo?” Bạch Liên Hoa cười.
“Không biết.” Bạn Quang nào đó.
“Vậy cậu biết cái gì hả?” Bạch Liên Hoa đắc ý.
Bạn Quang nào đó cúi đầu suy tư.
Một lát sau, hàn quang chợt lóe, một thanh trường đao dừng trước mũi Bạch Liên Hoa hai cm.
“Chém người có tính không?”
Tiếng nói vừa dứt, ‘lạch cạch!’ một tiếng, cái bàn bị chẻ làm đôi.
Nội dung: cường cường, xuyên tới tương lai, bản tình ca ngọt ngào.
Tấn Giang đề cử: Sinh ra vào hai mươi năm sau ngày tận thế, vì một lời hứa mà phụ tá tiểu thái tử, trở thành binh khí mạnh nhất trong tay đối phương. Đối với cậu mà nói, còn sống hay chết cũng giống như thức và ngủ vậy, không hề có ý nghĩa. Cậu còn không biết mình rốt cuộc sống vì cái gì, có lẽ, chỉ vì còn sống nên sống thôi. Sau tận thế bảy mươi năm, cậu lựa chọn cùng đồng quy vu tận với tang thi vương, lúc một lần nữa mở mắt thì đã là ba ngàn năm sau. Vừa mới tỉnh lại cậu đã đụng bi kịch bị đóng gói tặng cho người ta, đối tượng hôn ước, cũng chính là thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi nhất hiện giờ.
Tác phẩm này kể về một vũ khí hình người suốt mấy chục năm làm thế nào sinh tồn ở tương lai ‘thái bình thịnh thế’. Bàn tay vàng lòe lòe sáng, chính là nó chỉ là hiệu ứng trang trí mà thôi. Mặt than đụng núi băng, bạo lực đụng sát phạt quyết đoán lập tức tóe ra tia lửa sáng ngời. Tuy lúc đầu tác giả hành văn còn non nớt nhưng tiến bộ rất nhanh. Nội dung câu chuyện thăng trầm xâu chuỗi, làm người ta muốn ngừng mà không được.
Lời mở đầu: Theo một tiếng nổ dữ dội, mưa máu rơi khắp đại địa, nhuộm thành một dòng sông máu đỏ.
Thời kì tận thế kéo dài bảy mươi năm cuối cùng cũng chấm dứt, số nhân loại còn sống sót không được một phần trăm. Bóng tối tản đi, ánh sáng đã lâu không thấy một lần nữa nhen nhóm trong ánh mắt đã chết lặng của nhân loại, chính là, đối mặt với tương lai đầy hi vọng nhưng không ai hoan hô, không ai vui sướng, trải rộng khắp ngõ ngách là những tiếng than khóc bi ai.
Ngay hôm nay, tai họa chấm dứt, thế giới mới mở ra, nhưng người anh hùng của bọn họ cũng ngã xuống. Vì thế giới này, vì một lần nữa mang lại ánh sáng hi vọng đã biến mất, anh hùng của bọn họ đã hiến dâng sinh mạng mình.
Nhìn ánh hoàng hôn ấm áp, đám nhân loại may mắn sống sót chui ra khỏi hầm ẩn núp, chống đỡ cơ thể mệt mỏi đến không chịu nổi khàn khàn gào khóc gọi tên người anh hùng của mình, Ám Quang, sinh ra vào năm thứ hai mươi sau ngày tận thế ở khu chạy nạn, khi ấy tang thi đã vây đầy nghẹt xung quanh, trận chiến đó kéo dài suốt ba tháng. Lúc người anh hùng chào đời trong địa ngục kia cũng là lúc trận chiến vừa giành được thắng lợi, những nhân loại may mắn sống sót lại nghênh đón tia hi vọng mong manh, vì thế mẫu thân đã đặt cho cậu cái tên là Ám Quang, ý là ánh sáng trong màn đêm.
Lúc năm tuổi mẫu thân nằm trên tấm ván gỗ chết đói, sau đó bị đội tuần tra mang đi xử lý.
Sáu tuổi kích phát dị năng, tổ đội ra khỏi thành.
Bảy tuổi đã đứng đầu khu tị nạn một.
Mười tuổi trở thành dân chạy nạn, lăn lộn liều mạng tiến vào thế lực cấp ba.
Mười hai tuổi gia nhập nhóm dị năng giả cấp hai.
Mười lăm tuổi tiến vào quân đội.
Mười bảy tuổi đạt được quân hàm thượng tá.
Hai mươi tuổi tang thi tràn vào thành tấn công các vật thể sống, thành bị phá. Sau đó được tiểu thái tử của căn cứ Ngọa Long cứu sống.
Hai mươi ba tuổi phụ trợ tiểu thái tử thượng vị.
Hai mươi lăm tuổi trợ tiểu thái tử thống nhất mười bảy căn cứ, Ngọa Long trở thành thành chính của Hoa Hạ.
Hai mươi tám tuổi, dị năng đạt tới cấp ba mươi, trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Hạ.
Ba mươi tuổi bắt đầu vây quét tang thi, giành lại những thành trấn bị chiếm.
Ba mươi lăm tuổi, đại nạn đột nhiên rơi xuống, núi lửa phun trào, lũ lụt, động đất, tuyết lớn suốt hai mươi năm không ngừng. Nhân loại tổn thất nặng nề, tang thi cũng vậy.
Bốn mươi tuổi, trận chiến cuối cùng giữa nhân loại cùng tang thi bùng nổ.
Bốn mươi lăm tuổi, thành trấn thất thủ đã giành lại được tám phần, trong trận chiến cuối cùng với tang thi vương, đồng quy vu tận. Vạn vật quy nhất, nhân loại một lần nữa bắt đầu.
Năm đó, Ám Quang bốn mươi sáu tuổi.