Giới thiệu
Editor: Phong Dạ
Thể loại: hiện đại văn, huyền huyễn,chuyển thế, nhất thụ nhất công, HE.
Xà quân 1
A Quân dạo chơi ở ngoài thành, cẩn thận dưới chân,
Nhưng hắn lại vô ý một cái khiến mình trượt chân té xuống núi rơi vào một hang động
Động tối đen không thấy năm ngón tay, A Quân sờ soạng, dùng bật lửa đốt một thứ gì đó. Trong phút chốc, hắn bị thứ nhìn thấy trước mắt làm cho rung động! Đây là một tuyệt sắc nam tử đang giương mắt nhìn hắn a!
Namtử trước mặt kia như đang chịu đựng một loại thống khổ, chỉ thấy hắn cắn răng cúi đầu nhẫn nại trong chốc lát, cuối cùng mới lên tiếng.
Thanh âm rất nhỏ, tựa như là xà vậy: “Hỗn đản, ngươi đang đốt cái đuôi của ta đó!!”
Xà quân ( hai)
“A a ~~! Thật có lỗi!” A Quân nhanh tay dập tắt ngọn lửa, vội vàng tìm một nhánh cây khác để đốt.
Chính là mỹ nam tử trước mắt kia thần sắc thống khổ vẫn chưa biến mất, dựa vào ánh lửa, A Quân thấy được bụng hắn nhô ra cao.
“Ngươi, ngươi không phải là sắp sinh chứ?” đáng lẽ phải hỏi là bị trúng độc hay gì chứ, A Quân lại đang bối rối không tự giác mà phun ra câu nói ngu ngốc này. A Quân hối hận không thôi, nhưng lời đã nói, cũng không có cách nào thu về được.
“Sinh?” Trong thần sắc thống khổ của mỹ nam tử kia tăng thêm vài phần khó hiểu.
Tình cảnh kế tiếp như thế nào, A Quân kiếp này sợ khó có thể quên được, có lẽ đối với hắn mà nói ít nhất hắn tình nguyện nhìn cảnh nam nhân sinh con còn hơn.
Trước mắt mỹ nam tử che bụng lăn một hồi, y bắt đầu nôn mửa, trước bụng nhô ra một cái đùi người, một nửa phần thân tiêu biến, đôi chân ngày càng lớn. Tiếp theo là thân thể, tay, đầu……
“Khụ khụ…… Thoải mái hơn nhiều, không nghĩ tới nguyên nhân là thể tích sai biệt……” Mỹ nam tử lau nhẹ khóe miệng bắt đầu giải thích, “Chính là ta đang biến hóa thành người, thân thể con người khác với cơ thể trước đây của ta làm cho ta phải chống cự khổ sở…… Này! Ngươi bị sao thế?!”
Kỳ thật cũng không có gì, A Quân chỉ là ngất đi thôi mà thôi.
“Ai…… Ngươi thật là……” Xà quân nhặt lên cây đuốc, làm cho ánh lửa chiếu sáng lên khuôn mặt A Quân, “Kỳ thật ta muốn nói cho ngươi biết, ta sẽ không ăn thịt ngươi, ngươi một ngàn năm trước đã từng cứu ta……”
Một ngàn năm trước, ngươi đã cứu ta, khi đó nhìn người có điểm vô dụng.
Một ngàn năm sau, ta gặp lại ngươi, hiện tại ngươi vẫn là vô dụng như cũ.