Giới thiệu
Nguyên tác: 轮到谁谁倒霉/Đến phiên ai người đó xui
Tác giả: A Thất (阿七)
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, hài, thần tiên yêu quái, trinh thám, công đẹp trai ngất ngây mưu mô quỷ quyệt x thụ nhan sắc + trí tuệ có hạn mê trai có thừa XD
Dịch giả: Sanshiri (wp sanshiriz)
Tình trạng: Hoàn (40 chương)
————-
Văn án
Giữa mùa hè oi bức, một bầy học sinh lít nhít đến tham gia lớp học được mở ở ngay dưới chân vách núi, thường ngày chúng nó rất chi là ồn ào nhốn nháo, không có lúc nào chịu ngồi yên, thế mà hôm nay lại chịu giữ trật tự để tập trung nghe thầy giảng.
Đó là một thầy đồ dạy học hết sức bình thường.
Ông giáo già cố gắng giảng bài thật khẽ, khẽ đến mức khàn cả giọng, nội dung bài học là về các vấn đề đạo đức, tỷ dụ như mối tương quan giữa đạo đức và hạnh phúc trong cuộc đời mỗi người.
Túm lại mà nói, thì ông thầy này cực kì lợi hại.
Bởi vì loại thầy đồ dám mở một lớp học về đạo đức ngay dưới chân Bình Tâm Nhai, nơi có một lũ người phẩm chất đạo đức thuộc hàng kém cỏi bậc nhất trần đời trú ngụ như vậy, e rằng cực kỳ hi hữu.
Cứ nhìn bộ dạng lão ta mà xem, đã run như cầy sấy rồi mà vẫn ngoan cố tiếp tục giảng bài, đúng là ngầu lòi luôn mà.
Thầy đồ vừa kết thúc phần dẫn chứng từ kinh thư, tiếp đó lại càng vặn nhỏ âm lượng hơn trước, rồi chỉ lên trên núi nói với lũ học trò, nếu các trò không chịu ngoan ngoãn học tập, để đạo đức suy đồi, thì sẽ bị đuổi lên núi đấy. Ngọn núi này trông thế thôi chứ có rất nhiều tên bại hoại hễ ra đường là bị mọi người ném đá tới tấp sống trên đó đó.
Một đứa nhỏ bỗng dưng nói leo: “Con nghe nói, mấy người bại hoại đó ai cũng đẹp như tiên hết.”
Nhóc ta vừa nói xong liền ăn ngay một thước vào đầu: “Trò nói lớn tiếng thế làm gì? Bị bọn chúng phát hiện thì biết làm sao hả!”
“Nhưng thầy vừa bảo ai cũng muốn ném đá bọn họ mà.” – Cậu nhóc vừa xoa đầu vừa nêu lên thắc mắc.
“Ta nói là mọi người đều muốn ném đá bọn họ, nhưng trong đó không bao gồm ta với trò đâu!” – Tiên sinh thất đảm kinh hồn ngó nghiêng tứ phía, đến khi không phát hiện ra động tĩnh gì, mới yên tâm được phần nào, rồi lại tiếp tục – “Hơn nữa tên bại hoại nào càng xinh đẹp, thì lại càng nguy hiểm đấy.”
Sau đó thầy đồ liền đưa ra một kết luận, sống trên đời không thể chỉ chăm chăm trông mặt mà bắt hình dong được, quan trọng hơn cả, là phải xem xét sự hoàn thiện của đạo đức.
Lúc nghe thầy đồ nói ra câu này, một nhánh cỏ đuôi chó mọc dại ở sau lưng ông chợt run bắn lên.
Không phải tại gió thổi hay côn trùng bò lên mà nó lay động đâu, mà là do nó đang phá ra cười đấy, nhánh cỏ đuôi chó này không chỉ biết cười, mà còn biết suy nghĩ nữa cơ, nói ngắn gọn thì, chính là thuộc cái dạng ‘sắp sửa đắc đạo thành tinh’ như người ta vẫn nói đó.
Chú ý, chỉ là sắp thôi, chứ chưa có hoàn toàn đâu à.
Mà tôi, chính là nhánh cỏ đuôi chó đó đó.
Đáng tiếc vị thầy đồ gàn bướng đang đứng trước mặt tôi đây sẽ không bao giờ biết được điều này. Ông ta chỉ lo nhanh chóng kết thúc bài giảng, sau đó dẫn theo lũ nhỏ chạy trối chết khỏi nơi này, thậm chí không động đến lấy một cái lá ở trên núi Bình Tâm này nữa.
“Thầy đồ dạy học đúng là một lũ thiên hạ đệ nhất lừa đảo mà, bày đặt dạy cho lũ nhỏ những điều mà đến bản thân mình còn không dám tin tưởng cơ đấy. Lẽ nào mấy vị phụ huynh trên đời này đều mong mỏi con em mình có thể trở thành thánh nhân hay sao?” – Tôi nhìn theo bóng ông thầy dắt theo một bầy trẻ nhỏ đang cao chạy xa bay, trong lòng uể oải suy nghĩ, đồng thời tranh thủ lúc có nắng mà phô bày ra những chiếc lá hiếm hoi vàng chẳng ra vàng mà xanh cũng chẳng ra xanh của mình – “Rõ ràng cả thế giới này đều chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong chứ bộ.”