Trang chủ Review Truyện Review Ám Yến

Review Ám Yến

Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên
Tình trạng: Hoàn – 58 chương
Editor: Qin Zồ
Reviewer: Sở
Poster: Short@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/am-yen/

“Nước đến tận cùng là thác đổ, người đến đường cùng sẽ hồi sinh.”
Đây là một câu nói mà mình từng đọc ở đâu đó và khi đọc “Ám Yến” thì nó khiến mình nhớ và liên tưởng đến câu nói này.
Chắc hẳn khi đọc “Ám Yến” thì sẽ có bạn thương cho số phận của một con người tài giỏi như Thường Minh, vì tai nạn đã khiến chàng trai thành đạt giỏi giang mất đi một chân và khuyết điểm đó sẽ đi theo anh mãi đến cuối đời. Và có lẽ sẽ có bạn ghét một nữ chính như Thái Đường Yến vì sự ích kỉ của cô khi chỉ biết bo bo giữ mình mà chẳng quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Nhưng với riêng mình, Thái Đường Yến là cô gái đáng thương hơn đáng trách. Mình thương Thường Minh một thì mình thương Thái Đường Yến mười. Vì số phận bất công đã đặt nặng mọi thứ từ vật chất lẫn tinh thần lên đôi vai gầy yếu của cô gái vừa tròn ngưỡng hai mươi – cái ngưỡng tuổi chỉ mới có những bước đi chập chững vào đời, cái tuổi không có người chỉ dẫn sẽ dễ bị lừa lọc và sa ngã.
Thực tế thì ở đời có ai mà không muốn được sống trong sự nuông chiều thương yêu đùm bọc từ bố mẹ? Ai mà không muốn lựa chọn một gia đình hạnh phúc ấm êm và hoàn cảnh sống tốt cho riêng mình?
Tuy nhiên cuộc đời luôn có ngoại lệ, ông trời đã không ưu ái cho vận mệnh của Thái Đường Yến nên số phận nghiệt ngã đã sắp đặt cô sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo nàn lạc hậu và sống trong hoàn cảnh gia đình rổ rá cạp lại, bố không thương mẹ không yêu. Tuổi thơ khốn khó cơ cực khiến tính cách của Thái Đường Yến cũng khác hẳn người thường. Cô thu mình lại, trở nên tự ti mặc cảm trước số phận, trầm lặng hơn chẳng bao giờ để lộ cảm xúc thật ra bên ngoài và chẳng mấy khi người ta thấy được nụ cười xuất hiện trên môi của cô gái này.
Vì đồng tiền mà Thái Đường Yến đã làm điều thiếu suy nghĩ dẫn đến lầm đường lỡ bước khi ở độ tuổi đẹp nhất của con người. Để rồi lúc nhìn lại chính việc làm bồng bột bốc đồng năm xưa đã trở thành vết nhơ tối đen, vết xẹo xấu xí khiến cô muốn xoá bỏ tẩy rửa đến thế nào cũng không sạch.
Số phận bạc bẽo tiếp tục trêu đùa Thái Đường Yến khiến cô dấn thân vào ‘kiếp sống hoa tầm gửi’, ‘con đường bán sắc’ nuôi thân – cái nghề mà cả xã hội trọng nam kinh nữ đều ruồng rẫy kinh tởm, lên án và xua đuổi như đuổi tà. Quá khứ sai lầm đáng xấu hổ ấy như con đỉa bám lấy thân cô đến hết phần đời còn lại.
Tục ngữ có câu “Trời không tuyệt đường của con người”, và thật đúng là thế, bất kỳ ai khi rơi vào hoàn cảnh tăm tối tuyệt vọng của cuộc sống thì đều mong sẽ có kỳ tích xuất hiện và sẽ có một cánh cửa khác mở ra để soi sáng dẫn lối cho họ đi đúng đường.
Thời điểm Thái Đường Yến rơi vào ‘kiếp sống hoa tầm gửi’ đầy đắng cay tủi nhục bị người đời chê cười thì cô đã gặp được ánh sáng, định mệnh của đời mình. Đó chính là Thường Minh, một con người chững chạc trưởng thành và trải đời nhiều nhưng có thân thể không vẹn nguyên. Đây là may mắn duy nhất suốt bao nhiêu năm cô có được.
“Quan hệ giữa bọn họ như thực vật ưa bóng, vẫn vươn lên trong cuộc sống mù mịt u tối của hai người, một khi bị ánh mặt trời chiếu đến, tiếp nhận đủ ánh mắt của bao người là lại chẳng thể gượng dậy nổi.”
Bọn họ là bèo nước gặp nhau, tụ được tan được. Quen nhau chỉ để thoả mãn nhu cầu của đôi bên, mà cũng có lẽ sâu thẳm bên trong họ vốn là cùng một loại người nên chỉ trong tích tắc đã nhận định cả hai là con mồi mà đối phương tìm kiếm.
“Gái điếm và khách làng chơi, trời đất tạo thành.”
Dần dần cả hai đã thoát khỏi mối quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi hay kẻ mua người bán mà đặt nặng một chữ “tình” lên trước. Thái Đường Yến và Thường Minh đã nhận ra tâm ý tình cảm của đối phương và đến với nhau bằng tình yêu thuần khiết trong sáng chẳng mang chút gì liên quan đến tư lợi hay tiền bạc nữa.
Từ khi Thường Minh bước vào cuộc sống mù mịt của Thái Đường Yến, cuộc đời cô ấy như bước sang một trang mới, trở lại ngày tháng cắp sách đến trường đầy nhiệt huyết và tươi trẻ. Được trở lại làm Thái Đường Yến vui vẻ đầy sức sống ham muốn được đi học và thực hiện hoài bão còn đang bỏ dở. Anh chính là người đã cho cô một mái nhà thật sự, cho cô biết thế nào là yêu thương, thế nào là bao bọc và được sống trong vòng tay ôm ấp chiều chuộng mà chưa một lần trong đời cô được nhận từ gia đình thối nát hỗn tạp kia.
Cá nhân mình đã bị thu hút bởi văn án ấn tượng và từ những chương đầu của “Ám Yến”. Tuy nhiên, khi đọc đến các chương cuối truyện nó đã khiến mình hụt hẫng có phần tiếc nuối vì tác giả đã viết kết truyện khá vội vàng và hơi cụt. Giá như chương kết có thể kéo dài và được chăm chút thêm nữa để bù đắp cho những tình tiết mà tác giả giải quyết có phần hời hợt thì có lẽ “Ám Yến” sẽ có kết cục hoàn mỹ và thỏa mãn độc giả như mình hơn.