Review Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh
Review Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
CP: Lục Thời x Sở Dụ
Chuyển ngữ: Cát Cánh
[Lạnh lùng, đẹp trai, đánh nhau giỏi, học thần công x xinh đẹp tự luyến, tính cách tốt, học tra thụ]
1. 1v1, HE, Vườn trường ngọt văn. Ngọt, ngọt, ngọt ~~ Sủng, sủng, sủng ~~~
2. Công có chút cố chấp, không thích không nên xem.
4. Khi yêu nhân vật chính đã thành niên.
Một tác phẩm mới được edit hoàn của tác giả Tô Cảnh Nhàn (mẹ đẻ của Nghe nói mỗi ngày đều phát kẹo, Nghe nói tôi rất nghèo nè) về đề tài thanh xuân vườn trường.
Phải nói là mình rất thích không khí trong truyện, đúng là thời cấp 3, tuy lúc nào cũng bận rộn thi cử, học hành nhưng lại là khoảng thời gian trong trẻo và đáng nhớ nhất.
Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh có mang một chút hơi hướng chữa lành. Cả Lục Thời và Sở Dụ đều có gia đình không hạnh phúc, nhờ một thay đổi bất ngờ mà mới đến gần nhau.
Hai con người đối lập, khác biệt như một trắng một đen, một thiếu gia học tra nhà giàu nứt đố đổ vách, mẹ mua cả một trường tư lập chỉ để cậu trải qua những năm tháng cao trung bình an, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tính cách sáng sủa như ánh mặt trời; một học bá lạnh lùng, tàn nhẫn, bá đạo, sống trong một khu phố có hỗn tạp đủ loại người, đánh nhau đua xe, đấu võ trường, chưa gì chưa thử, sống trong tối tăm bùn lầy không thể tự thoát.
Thế nhưng sự thật là gì?
Học tra vì không có mục tiêu, vì từ nhỏ đã được “nhắc nhở” không cần cố gắng làm gì, vì hai anh chị của cậu đã có thể đảm đương gia tộc, cậu có giỏi hơn nữa cũng chưa chắc đã vượt được họ mà lại còn gây ra trành giành tài sản, Sở Dụ bị mẹ nhốt vào một cái lồng vàng, yêu cầu duy nhất là không cần gây ra bất cứ chuyện gì khiến bà bận tâm, vì bà không có tinh lực quản cậu, vì cậu không đáng để bà dành thời gian đầu tư. Kể cả thế, Sở Dụ vẫn yêu thương mẹ vô cùng, bà đã từng là mục tiêu để cậu phấn đấu, chỉ mong bà để ý tới mình một chút. Thế nhưng tất cả thứ cậu nhận lại chỉ là lời chỉ trích của mẹ mình, như một cọng rơm đè chết lạc đà, khiến cậu chấp nhận sự thật mình đã bị vất bỏ từ lâu rồi, cho dù cậu có thương bà thế nào, thì thứ bà có thể cho cậu vĩnh viễn là một lộ trình bằng phẳng chứ không phải tình thương mẹ con nên có.
Quá khứ Lục Thời có chút khúc chiết, cũng đã từng là một đứa trẻ ngây thơ, vô tư, nhưng những tội lỗi dơ bẩn của người lớn đã giết chết con người ấy Anh tự lập, tự mình dò dẫm từng bước đi tìm sự thật, bắt những con người kia trả giá, nhưng khi dò dẫm trong bóng tối như thế, chính tay giết chết một bản thân ngu ngốc thiên chân có bao nhiêu đau khổ đây? Hận kẻ thù một, hận mình nhận giặc làm cha gấp mười. Chính anh cũng chán ghét chính mình, mình sinh ra như một khởi nguồn của tội lỗi, sai lầm, chán ghét đứa trẻ ngu ngốc lấy lòng người khác kia. Anh chán ghét mình, chán ghét dòng máu chảy trong cơ thể mình, thế nên khi biết Sở Dụ cần máu anh để tồn tại, điều đó đã mở ra một cánh cửa mới: anh phải làm cậu cần anh, cậu ỷ lại anh. Tiểu quái vật của anh chỉ được hút máu anh, mà không phải ai khác. Tiểu quái vật có gì đáng sợ chứ, những trò dơ bẩn con người làm ra anh còn chưa chứng kiến đủ sao?
Nói về Sở Dụ khi phát hiện ra mình phải hút máu người, cũng hoang mang rối loạn mất phương hướng lắm, nhưng may mà người chia sẻ bí mật ấy với cậu lại là Lục Thời, một con người không hoàn mỹ, một mảnh ghép không hoàn chỉnh nhưng lại vừa vặn trùng khớp với những gì cậu cần.
Cậu ỷ lại anh, và anh cần sự ỷ lại ấy để tồn tại.
Anh là mục tiêu của cậu, mà vừa vặn thay, cậu cũng chính là ước mơ, mong muốn và hi vọng của anh.
Tô Cảnh Nhàn luôn có những đoạn văn rất hay, rất cảm động. Ví dụ nhé:
Sở Dụ nâng cằm, vẻ mặt, ngữ khí rõ ràng kiêu ngạo cùng chiếm giữ, “Lục Thời, từ giờ trở đi, em muốn thứ khiến anh trằn trọc đêm không thể ngủ, nghĩ tói nhớ tới, đều chỉ có thể là em, chỉ một mình em.”
Trong đêm tối, ánh mắt cậu vừa tỏa sáng vừa kiên định.
Em là đồng lõa của anh.
Em đồng ý ở bên anh.
Em sẽ giữ lấy anh, sẽ không để anh lấn sâu xuống.
Em muốn từ nay trở đi anh chỉ nghĩ tới nhớ tới một mình em.
(Edit: Cát Cánh)
Một điểm cộng nữa cho truyện là không khí thanh xuân tươi mát ngập tràn, hoặc do mình già đầu rồi nên rất hoài niệm không khí bận rộn mà vô tư ấy.
Quá khứ của Lục Thời cũng khá hợp lý, khá logic cho sự thay đổi tính cách nhân vật.
Về phần lí do thức tỉnh huyết thống của Sở Dụ, tác giả không giải thích gì, có lẽ bà ý lười nghĩ luôn, dù gì tôi đặt thiết lập ấy để hai đứa còn về với nhau, mấy người biết thế là được rồi ~(‾▿‾~).
Kết truyện cũng khá nhanh, mà cũng có thể do mấy đứa vẫn còn trẻ, mình muốn có thêm nhiều ngoại truyện nữa cơ.
Hm, phần âm mưu dương mưu cuối truyện với mình có hơi hời hợt, dù sao thì việc Lục Thời một học sinh cấp 3 đùa bỡn xoay nguyên dàn bô lão trong lòng bàn tay cũng khiến mình thấy hơi ảo.