Trang chủ Review Truyện Review Cây Và Đất

Review Cây Và Đất

Tác giả: Bất Thậm Liễu Liễu
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tình chú cháu, ngược, SE.
Độ dài: 47 chương
Editor: Shi
Reviewer: C&C – Phường Hoan Ca
Tải ebook đọc offline: https://ebooktruyen.net/ebook/cay-va-dat/
***
Văn Án
Em muốn làm một gốc cây gạo ở gần anh,
Đứng cạnh anh giống như một cái cây.
Rễ đâm sâu vào lòng đất, lá chạm lá giữa trời mây.
Mỗi khi gió khẽ thoảng qua, chúng ta sẽ hỏi thăm nhau,
Nhưng chẳng có ai hiểu được ngôn ngữ giữa chúng ta.
Từ Dân Thành: “Tôi muốn làm một người bình thường, không cần vinh hoa phú quý cũng chẳng muốn sự nghiệp lên như diều gặp gió. Tôi muốn được thế giới này đón nhận, muốn nó mở cánh tay to lớn mạnh mẽ ra ôm lấy tôi, an ủi tôi. Tôi muốn có người nói với tôi: “Anh không hề khác với mọi người.”
Từ Dân Thành: “Trên thế giới này, ngoại trừ em tôi chẳng yêu được ai khác.”
***
Từ Dân Thành là một bệnh nhân mắc căn bệnh thế kỷ HIV/AIDS, anh mắc bệnh không phải vì ma túy, cũng chẳng phải vì mại dâm mà là vì bán máu, bởi do tuổi trẻ bồng bột thiếu hiểu biết, do cái nghèo quấn thân. Từ Dân Thành và cả những người dân ở huyện S chẳng ngờ rằng, cuộc đời mình sẽ bị chôn vùi bởi mấy trăm nhân dân tệ ít ỏi ấy.
Kể từ khi phát hiện ra mình nhiễm HIV, cuộc đời Từ Dân Thành biến thành một mảng xám đen, với anh sống chỉ là chuỗi ngày dài chờ đợi cái chết đến với mình. Thế rồi Thẩm Oánh bước đến, cô giống như ngọn đèn dầu trong đêm tối, tỏa ra những tia sáng tuy mong manh yếu ớt nhưng đủ để xua tan giá rét, cô là thiên thần mà ông trời phái xuống cứu rỗi đời anh.
Có một thứ tình cảm, bạn không muốn nó bắt đầu thì nó bắt đầu càng nhanh, càng mãnh liệt, không gì ngăn cản được.*
Từ Dân Thành yêu Thẩm Oánh không? Dĩ nhiên là anh yêu, yêu nhiều là đằng khác. Tình yêu của anh âm ỉ mà thầm lặng, nó ẩn sâu trong những chuyện nhỏ nhặt anh làm vì Thẩm Oánh. Anh yêu nhưng lại không dám tiến đến gần cô bởi anh là một bệnh nhân AIDS, sống nay chết mai, người như anh làm gì có tương lai, làm sao cho cô được hạnh phúc.
“Anh không thể đếm hết được anh đã chứng kiến bao nhiêu người ra đi.
Mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy mình sẽ là người tiếp theo.
Anh cũng ước mình là người kế tiếp.
Thà chết còn hơn sống trong sợ hãi.
Anh không đòi hỏi gì, chỉ cần cho anh mười chín ngày là đủ rồi.
Để anh được tạm biệt Thẩm Oánh, sau đó có sống chết cũng không sao cả.”
Thế còn Thẩm Oánh thì sao? Cô phóng viên nhỏ ấy có gì mà khiến anh yêu đến thế?
Cô trẻ trung, xinh đẹp, mang trong mình một trái tim tràn đầy hoài bão và nhiệt huyết, ở cô có tất cả những gì mà người chìm trong u ám như anh hướng đến. Tình yêu dành cho Từ Dân Thành giúp Thẩm Oánh ngày một trưởng thành và mạnh mẽ, cô ngỏ lời muốn xây dựng gia đình với anh, dám cùng anh đối mặt với định kiến của người đời. Tình cảm ấy đã vượt trên những ham muốn xác thịt tầm thường.
“Em nói thử xem con người ta sống là vì cái gì?”
“Em không biết những người khác như thế nào, dù sao em sống là để gặp anh.”
“Anh đừng nói mình không có tương lai, em sẽ lấy tương lai của mình cho anh.”
Chỉ tiếc rằng ông trời se duyên nhưng chẳng nỡ cho họ thêm chút thời gian bên nhau. Giá như năm ấy Từ Dân Thành không vì tuổi trẻ nông nổi mà bán máu, giá như Thẩm Oánh gặp anh sớm hơn chút nữa… Tiếc rằng trên đời này làm gì có giá như, anh và cô đều chẳng thể đi ngược thời gian…
Đừng hỏi con đường phía trước, lúc còn sức mạnh hãy ôm lấy cô. Lúc không còn chút sức lực nào nữa, ông trời sẽ để anh buông tay.*
***
Ngoài Từ Dân Thành và Thẩm Oánh, trong Cây Và Đất còn rất nhiều mảnh đời khác đáng thương và bất hạnh. Đó là những bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS sống lầm lũi trong bóng tối, chết dần chết mòn trong sự kỳ thị và xa lánh của người đời.
“Bởi vì thế giới này không hiểu nên họ không thể sống một cách bình thường.
Bởi vì tự ti nên mới im lặng.
Bởi vì im lặng, càng lúc thế giới hiểu lầm bọn họ càng nhiều.”
Đó là Thiệu Ứng Hi biết rõ người mình thương chẳng thương mình vậy mà vẫn chấp nhận âm thầm bên em, dùng sự bao dung và lòng vị tha của mình vun đắp cho Thẩm Oánh một mái nhà, rồi cuối cùng cũng chính anh là người tự tay hợp táng cô ấy với người cô yêu. Trên đời này nào mấy ai làm được như anh.
Đó là Trình Bồi Giai từ bỏ cậu bạn thanh mai trúc mã, chấp nhận làm tình nhân của một người đàn ông đã có gia đình, trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ chỉ vì đắm chìm trong đam mê vật chất. Đến khi tỉnh ngộ thì mọi chuyện đã đi quá xa, cả quãng đời còn lại phải sống trong cô độc, không một người đàn ông nào dám cưới cô và bản thân cô cũng mất đi khả năng làm mẹ. Âu đây cũng là quả báo mà cô phải gánh chịu sau những sai lầm mình đã gây ra.
Không phải mối tình sâu đậm nào cũng có kết thúc viên mãn như những câu chuyện cổ tích mà ta thường nghe kể, cũng chẳng phải nam nữ chính trong câu chuyện nào cũng tỏa ra hào quang chói lọi, tài năng tuyệt đỉnh. Họ, đôi khi chỉ là những người bình thường nhưng câu chuyện của họ lại chẳng tầm thường chút nào.
“Nếu như em yêu anh – sẽ không như giàn đăng tiêu ấy, mượn cành cao nơi anh để khoe sắc.
Nếu như em yêu anh – tuyệt không học chim chóc si tình, mãi lặp lại khúc ca đơn điệu vì bóng cây râm mát.
Cũng không như nguồn nước kia, quanh năm chỉ xuôi dòng nước mát hỏi thăm.
Cũng chẳng giống núi cao hiểm trở, tôn thêm độ cao hay làm nền cho sự uy nghi của anh.
Ngay cả khi nắng, khi mưa xuân
Không, những điều này đều chưa đủ!
Em muốn làm một gốc cây gạo ở gần anh,
Đứng cạnh anh giống như một cái cây.
Rễ đâm sâu vào lòng đất, lá chạm lá giữa trời mây.
Mỗi khi gió khẽ thoảng qua, chúng ta sẽ hỏi thăm nhau,
Nhưng chẳng có ai hiểu được ngôn ngữ giữa chúng ta.
Anh có thuẫn sắt cành đồng, như đao, như kiếm lại như kích.
Em có đoá hoa đỏ lớn của em, như tiếng thở dài nặng trĩu lại như ngọn đuốc can trường.
Chúng ta chia sẻ luồng khí lạnh, bão táp và sấm sét.
Chúng ta cùng hưởng sương mù, mây xanh, cầu vồng rực rỡ.
Tựa như mãi mãi chia lìa
Nhưng lại gắn bó cả đời
Đây mới là tình yêu vĩ đại.
Kiên trinh ngay ở đây đây
Em không chỉ yêu thân hình vĩ ngạn
Mà còn yêu cả vị trí và mảnh đất dưới chân anh.”
(Trích trong bài thơ “Gửi tới cây sồi” do nhà thơ Thư Đình sáng tác năm 1977)
*** Những phần để trong ngoặc kép và đánh dấu * là trích dẫn trong truyện.