Trang chủ Review Truyện Review Chanh Chua

Review Chanh Chua

Tác giả: Thập Trà

Reviewer: AI_Thủy Tiên

Designer: AI_Trường Xuân

Thể loại: Hiện đại, Thanh xuân vườn trường, Chữa lành, Sủng Ngọt, Nhẹ nhàng, HE

Độ dài: 85 Tình trạng: Hoàn edit

Ánh sáng chiếu rọi muôn phần rực rỡ, mà thế giới này, đâu phải nơi nào cũng được ánh sáng bao phủ.

Trên bầu trời điểm tô nhiều ánh sao đến vậy, nào có chuyện ngôi sao nào cũng mang hình hài như nhau.

Nhưng may mắn biết bao, tia sáng lộng lẫy nhất đã dang tay ôm lấy mọi ngóc ngách tối tăm trong cô. Dẫu ánh sao soi chiếu rộng khắp bầu trời, lại có một ngôi sao nguyện ý soi sáng cho riêng mình cô.

Trước khi mọi thứ dần rẽ hướng vào bước đường cùng, Lộ Dĩ Nịnh từng có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ và em trai, có người bạn thân thiết và có những người cô yêu thương nhất cuộc đời này. Đàn Cello từ rất sớm đã trở thành niềm đam mê lớn lao nhất, ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời muôn vàn sắc màu của cô. Cô dùng trái tim thuần khiết của mình mà theo đuổi nó chẳng ngừng nghỉ. Cô cũng từng ngoắc tay ước hẹn vô số lần về tương lai tươi đẹp, về ước mơ cháy bỏng, về một bản Cello và một điệu Ballet giữa ánh đèn sân khấu rợn ngợp.

Mọi thứ cứ lặng lẽ tiến về phía trước, nhưng tương lai và bao ánh sáng lại cứ lùi dần, lùi dần lại.

Những người quan trọng với cô, những người khiến cô thương yêu và lưu luyến thế gian này cứ lần lượt rồi lại lần lượt rời đi. Họ đi đến những vùng đất xa xôi, đến những thế giới xa lạ mà Lộ Dĩ Nịnh chẳng thể gọi thành tên. Mọi người rời đi, chỉ để lại trong cô một mảnh đất hoang vắng lạnh tanh.

Rất nhiều, rất nhiều lần, cô chìm trong vực sâu heo hắt của nỗi tuyệt vọng, bi thương. Từng cơn hoài nghi vào sự tồn tại của chính mình dần khiến cô chẳng thể nhắm mắt đi vào giấc ngủ mỗi lúc đêm đen buông màn, cô cũng chẳng thể hoạt bát sôi nổi như trước nữa. Khi nhìn vào mảnh dao sắc lạnh đặt trên bàn, lần đầu tiên cô bần thần nghĩ về nỗi đau, một nỗi đau đau đến xé da róc thịt.

Sẽ ra sao nếu mảnh dao ấy chạm vào làn da mình khi mình đang chìm trong dòng nước lạnh lẽo? Có lẽ, hơn bất kỳ ai, cô rất muốn thử cảm giác ấy…

Với một người nào đó, chắc hẳn những sự rời xa hay một câu nói vô tình của người khác chẳng để lại chút gợn sóng nào trong lòng. Nhưng với một cô bé chỉ mười bốn tuổi, mỗi một lần như vậy lại chính là một lần người ta đẩy cô vào vực tối, vực tối của nỗi ngờ vực về sự hiện hữu của mình.

Bởi vì từng được ánh sáng dịu dàng ôm lấy, thế nên, khi phải sống trong bóng tối vô hạn, cô đã bước từng bước đến ranh giới bên kia của bóng tối, nơi mà cô chẳng còn là một kẻ phiền phức và đáng ghét đến nhường ấy nữa.

Khoảnh khắc cô sắp đánh mất tất cả mà nối gót bước đi, từng có người nói cho cô hay, thế giới này vẫn luôn đáng cho cô tồn tại, bởi vì, nơi đây vẫn còn rất nhiều người yêu thương cô…

Một Lộ Dĩ Nịnh từng rảo bước đến những giới hạn tối đen thăm thẳm của tâm hồn, một Lộ Dĩ Nịnh từng muốn buông bỏ mọi ý nghĩa của cuộc đời mình, cũng chính là buông bỏ đàn Cello, cô lại gặp được một thiếu niên, người khiến cô một lần nữa cảm thấy thế giới này đáng để cô ở lại đến nhường nào…

Buổi đầu gặp gỡ trong màn mưa rả rích, bóng dáng Lộ Dĩ Nịnh như hoà cùng với sắc trời âm u tịch mịch, thân hình cô mảnh mai, trên lưng còn vác một hộp đàn Cello. Làn mưa lành lạnh xối ướt đôi vai hao gầy, nhìn cô chật vật vô cùng.

Có lẽ đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà Trình Tinh Lâm từng được nhìn thấy.

Thế nhưng, đôi mắt cô lại trống rỗng vô hồn, không mang theo chút ánh sáng nào. Sáng trong mà bình lặng tựa biển sâu không chạm đến đáy. Đôi mắt ấy mang đến cho anh cảm giác, rằng, đáng lẽ nó không nên như thế này, đáng lẽ nó phải là đôi mắt hoàn bích được quầng sáng ấm áp nâng niu, bảo bọc.

Dường như, bóng dáng bé nhỏ ấy đang dần bị màn đêm sau lưng vồ đến mà nuốt chửng lấy.

Trình Tinh Lâm khi ấy chẳng thể mang đến một tán ô ngăn cản từng giọt mưa buốt giá ngoài kia cho cô, anh chỉ có thể tặng cô một chiếc kẹo vị chanh, mong cô đừng buồn như thế nữa.

Ngỡ rằng đó chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, một cái chạm mặt thoáng qua giữa những con người xa lạ trong thành phố rộng lớn này, lại chẳng thể ngờ, đây chính là sự an bài tốt đẹp vô cùng của số phận. Mà chiếc kẹo nhỏ vị chanh của ngày ấy được xem là chứng nhân qua bao năm tháng…

Giống như việc chưa từng thích ăn kẹo, Trình Tinh Lâm của ngày niên thiếu chưa từng biết thích một người là cảm giác ra sao. Anh cũng chưa từng biết, thì ra người mà anh thích trong những năm tháng thanh xuân sẽ là người mà anh thích cho đến tận khi cùng trời cuối đất.

Thích của anh ngây ngô mà cẩn trọng. Anh chỉ biết lặng lẽ cất bước theo sau Lộ Dĩ Nịnh. Sẽ tặng cô một chiếc kẹo chanh khi cô buồn, sẽ cùng vui vẻ mỗi khi thấy cô vui, sẽ ăn hết phần xôi gà lá sen mà cô mang dù cho chính mình đã ăn một bữa sáng no nê, sẽ âm thầm thấy buồn bã khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể trở thành người mang đến ấm áp cho cô…

Cậu thiếu niên ấy, là người nổi bật đến loá mắt, nổi bật tựa ánh mặt trời, nhưng cũng ngốc nghếch mà chân thành mang tình cảm của mình trao đến tận tay Lộ Dĩ Nịnh. Anh nguyện ý đi theo phía sau cô như bóng dáng con người ta thầm lặng theo đuổi từng giấc chiêm bao.

Trình Tinh Lâm vẫn luôn hiểu, thế giới này đối xử với cô gái anh thương chẳng hề tốt, dù chỉ là một chút. Cho nên anh muốn dành cho cô những mềm mại dịu dàng nhất, để thế giới này dù có tàn nhẫn hơn nữa thì cô vẫn sẽ thấy ấm áp và dịu dàng trong vòng tay anh…

Trình Tinh Lâm sinh ra tựa như đã có trong tay tất cả mọi thứ, anh được ví như là con cưng của đất trời. Ắt hẳn anh chưa từng trải qua cảm giác này, một cảm giác tự ti mà bất lực nhưng lại chẳng thể làm điều gì khác để cứu vãn, chỉ trơ mắt nhìn mọi thứ dần đi vào ngõ cụt. Chính câu nói nói “Mình sẽ không thích cậu” của cô ngày ấy đã tạo thành một vách ngăn, nó cản bước chân anh tiến về phía cô. Tựa như chiếc kim nhọn hoắt ở trong lồng ngực, chẳng cách nào lấy ra.

Muốn gặp cô, muốn đến cồn cào, đến nhói đau. Nhưng anh chẳng dám tiến bước đến trước mặt cô, sợ rằng cô sẽ lại bỏ anh mà đi rất xa như trước. Cứ âm thầm dõi theo bóng lưng cô, khiến cho khoảnh khắc gặp lại sau bao năm tựa một khắc thời gian đã qua nghìn năm dài đằng đẵng.

Cô sợ hãi ánh sáng. Chỉ vì thế giới của cô chỉ có một bóng đêm ảm đạm kéo dài đến vô cùng vô tận. Chẳng thà cứ để mình cô ở lại mãi trong cái tối mịt ấy, không nắm lấy tia sáng thì sẽ không cần phải lo lắng ngày vuột mất nó nữa. Cô chẳng cần thứ tình yêu ngọt ngào hơn cả kẹo mà người ta nói, bởi vì, cô chẳng dám nghĩ đến một ngày nó rời bỏ cô mà đi như bao lần…

Vậy nên cô chưa từng quay đầu nhìn lại, cũng chưa từng thấy anh vẫn luôn ở nơi đó đợi chờ cô…

Nói là “Chanh chua” nhưng câu chuyện này lại ngọt ngào vô cùng. Ngọt đến rụng rời, mỗi một chi tiết nho nhỏ cũng chứa đựng những ấm áp. Có chăng chút “chua chua” đến từ quá khứ u tối và những nỗi đau mà Lộ Dĩ Nịnh từng phải mang theo không rời.

Tuy nhiên, một câu chuyện ngắn lấy bối cảnh thanh xuân vườn trường luôn mang theo một sức hút mãnh liệt với mình. Chính hơi thở trong trẻo ngập tràn sức sống là điểm nhấn xuyên suốt, khiến mình cứ bị cuốn vào đó mãi. Tin rằng bạn sẽ thấy yêu thích câu chuyện này, câu chuyện nhỏ như chiếc kẹo vị chanh – vừa ngọt dịu lại lẫn chút chua thanh.

[“Trình Tinh Lâm, người sống trong bóng tối khi có được ánh sáng thì sẽ không buông bỏ mà liều mạng bắt lấy… Mình như thế cậu không thấy sợ sao?”

Bởi vì cô không thể chịu được cảm giác khi có ai đó rời xa cô lần nữa.

Nếu vậy thì tốt nhất đừng chấp nhận ai.

“Không sợ. Tôi nguyện ý trở thành ánh sáng của cậu.”

… Tựa như ngày ở phòng y tế năm đó, lần đầu tiên anh tỏ tình với cô.

Vừa nhiệt liệt, chân thành, thuần khiết.

Anh vẫn là anh, là người con trai từng nói với cô câu “Tôi thích cậu” vào mùa hè năm đó.

Không hề thay đổi…]

Bao năm dài trôi đi, từng bước qua những con hẻm vắng, thì ra, dù có đi đến nơi đâu, bất kể có ở nơi nào, Trình Tinh Lâm cũng sẽ tìm được Lộ Dĩ Nịnh, tặng cô một chiếc kẹo chanh như những năm tháng cũ…

_____

* Tên của nữ chính là Lộ Dĩ Nịnh (路以柠), 柠 trong tên nữ chính có nghĩa là Chanh.

“…” và […]: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc, có lược bỏ một vài câu để phù hợp review: Thuỳ Linh và Diêu Nhiên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết