Trang chủ Review Truyện Review Chờ Hừng Đông

Review Chờ Hừng Đông

Tác giả: Tây Tây Đặc

Reviewer: AI_Hải Đường

Designer: AI_Nha Thanh

Thể loại: Hiện đại, HE

Độ dài: 88

Tình trạng: Hoàn edit

Sau khi nhị gia Thẩm thị Thẩm Bạch Ngọc bất ngờ bị giết chết, vô số bánh răng của một âm mưu ngầm bắt đầu từ từ chuyển động, từng giây từng phút theo quỹ đạo đã định sẵn.

Hạt giống định mệnh cũng theo đó chầm chậm nảy mầm.

Người đi mây đen vần vũ, âm thanh mở cửa địa ngục hấp dẫn quỷ thần. Chỉ có tình yêu này dành cho anh là thuộc về trái tim loài người nóng bỏng.

***

Thẩm Bạch Ngọc bị giết ngay hôm sau đã sống lại trên thân xác một người hoàn toàn xa lạ, Vương Vu Dạng. Anh không tin thần linh, không tin chuyện ma quỷ, cũng nhưng lại chẳng thể giải thích những chuyện xảy ra trên người mình. Sống lại cũng tốt, Thẩm Bạch Ngọc từ nay sẽ là Vương Vu Dạng, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mình. Anh làm chuyện này không vì nguyên nhân gì cả, đã được trao cho cơ hội sống lại, anh chỉ muốn làm chút chuyện có thú vị có ý nghĩa.

Điều đầu tiên Vương Vu Dạng làm là tìm giúp đỡ từ đứa trẻ mình từng cứu giúp, hoặc có thể nói là nửa uy hiếp nửa dụ dỗ Chu Dịch vào tròng.

“Sao Tiểu Dịch lại sợ như vậy, chú cũng đâu phải thú dữ ăn thịt.”

Chu Dịch nghiêm mặt: “Thú dữ cũng không sánh bằng anh.”

Chỉ vậy đã đủ để hiểu, đội trưởng của tổ chức lính đánh thuê từng vào sinh ra tử Chu Dịch sợ người đàn ông có vẻ yếu đuối mỏng manh Vương Vu Dạng đến nhường nào. Vương Vu Dịch là kiểu người nắm rõ lòng người trong lòng bàn tay, mà “cún con” Chu Dịch ngoài vẻ mạnh mẽ cứng rắn thì hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

“Vương Vu Dạng nói: “Mang theo người có bệnh quáng gà, tỷ lệ phần trăm trở ra toàn thây là bao nhiêu?”

Chu Dịch đáp: “Một nửa.”

Vương Vu Dạng chậc lưỡi: “Chỉ đến thế?”

“Chứ thế nào?” Chu Dịch cười lạnh, “Anh cho rằng tôi không gì không làm được thật?”

Vương Vu Dạng nhàn nhã đáp: “Tôi còn thực sự nghĩ vậy.”

“Thứ gì cho anh ảo tưởng như vậy?” Chu Dịch đoán chừng não mình bị úng nước, đột nhiên bật thốt, “Đến anh tôi còn không trị được.”

Vương Vu Dạng lười biếng cười, nhướn mày: “Thì ra cậu muốn trị tôi?”

Cứ như vậy, Chu Dịch muốn trị cũng không trị được. Hai người sống trong căn nhà nhỏ của “nguyên chủ” thân xác, hằng ngày Chu Dịch mang xe đồ ăn đi bán bên ngoài, Vương Vu Dạng ở nhà chờ cơm Chu Dịch nấu hoặc ăn chocolate. Đó là quãng thời gian yên bình hiếm có.

“Hiện giờ chú đây chỉ có cậu.”

Thành phố S lớn như vậy, đời trước Vương Vu Dạng chôn mình trong nhung gấm lụa là, bỗng chốc chìm xuống tầng chót của xã hội, hết thảy mọi thứ đều méo mó biến dạng. Chứng quáng gà biến anh thành nửa người mù, khướu giác nhạy bén quá mức khiến anh lạc lối.

Thế nhưng cuộc sống có vẻ vẫn còn vô cùng nhân từ với Vương Vu Dạng, trả lại cho anh một Chu Dịch toàn năng “lên được phòng khách, xuống được phòng bếp”. Tuy cứng miệng, nhưng biểu hiện của Chu Dịch lại ngược lại hoàn toàn với những gì bản thân anh nói. Có sự chăm sóc của Chu Dịch, “chú Vương” luôn ở trong trạng thái an toàn thoải mái. Ăn có người nấu riêng, nhà cửa có người dọn dẹp, đi đâu cũng có người bên cạnh bảo vệ, che chở.

Loài người là loài động vật tham lam, có chút ngon ngọt sẽ được nước lấn tới, trở thành dã thú lòng tham vô đáy. Những kẻ trong bóng tối cũng vậy, mà Chu Dịch càng vậy.

Không hiểu tự lúc nào mà ơn nghĩa, nhiệm vụ hay thậm chí quá khứ đều không có ý nghĩa bằng một cái nhăn mày cau mặt của người ấy. Một đội trưởng mạnh mẽ nhường vậy, đứng trước tình yêu cũng phải cúi đầu xưng thần.

Ở bên cạnh Vương Vu Dạng, Chu Dịch đều vô thức biến thành cún lớn. Người được dựa dẫm – “cún lớn” Chu Dịch lại không cách nào kiềm lòng được trước “chú Vương” kinh nghiệm đầy mình như hồ ly kia.

Phải, người ấy tính tình khó lường, phức tạp, u ám, tường tận cách lợi dụng và nắm bắt lòng người. Nhưng người ấy cũng thích cười, phóng khoáng lại dịu dàng. Đó là loại dịu dàng chỉ có ở những người đã đi qua năm tháng và đắng cay, đã chịu đủ giày vò đớn đau. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, những thứ đó lại thú hút Chu Dịch một cách bản năng vô cùng.

***

Trước nay dục vọng của Vương Vụ Dạng, hay nói, là nhị gia Thẩm Bạch Ngọc vô cùng nhạt nhẽo. Anh không đặt bất cứ thứ gì trong lòng, chỉ muốn bản thân thoải mái, nhưng đều có giới hạn. Đời trước anh đã trầm mình trong gió lạnh trên cao quá lâu, lâu đến độ gần như thực sự sắp trở thành một viên ngọc trắng hoàn mỹ tinh xảo mà lạnh lùng, như khách qua đường của cuộc đời chính mình. Sống lại trên cơ thể Vương Vu Dạng, tiếp xúc với độ ấm lâu ngày không gặp, anh từ một khối bạch ngọc bao người mơ ước trở thành món đồ cổ lưu lạc, mang theo hoài vị nhân gian.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội anh, tôi thề.”

“Trong lòng Chu Dịch nghĩ, tôi muốn tốt với anh hơn cả thế, muốn trao cho anh tất thảy những gì tôi có.

Nhưng anh đã ngồi ở vị trí cao ngất đó mười mấy hai mươi năm, đã hưởng mọi vinh hoa phú quý, nào biết những thứ tôi làm có thể lọt được vào mắt anh hay không.”

Vậy mà cố tình ở thời điểm gần như cuộc đời Vương Vu Dạng đã gió yên sóng lặng, anh lại gặp Chu Dịch, chàng trai tay nhuốm máu tươi nhưng lại có trái tim sạch sẽ nhất. Anh trêu chọc, “cún con” sẽ đỏ mặt. Anh nói đùa, “cún con” sẽ xem đó như lời nói thật mà nhất nhất tuân theo. Thẩm Bạch Ngọc của đời trước không thiếu bất cứ thứ gì, chỉ thiếu một đoạn tình cảm chân thành như vậy. Vương Vu Dạng của đời này chẳng có gì trong tay, lại tìm được Chu Dạng.

Đúng như tựa “Chờ hừng đông”, nhịp độ truyện vô cùng chậm rãi và u tối như đêm đen trước bình minh, lại càng giống như một khúc ca an bình ẩn ẩn sóng ngầm. Bên dưới những đoá bọt sóng đó, Chu Dịch ngụp lặn mờ mịt tìm đường sống. Cũng dưới lớp sóng ngầm đó, Vương Vu Dạng có những giây phút yên bình ấm áp nhất.

Câu chuyện này thực sự đặc sắc từ ngôn từ đến nội dung, Chu Dịch vụng về ngây ngô nhưng yêu bằng tất thảy những gì anh có, Vương Vu Dạng lý trí tỉnh táo nhưng tình yêu của anh sâu không thấy đáy. Mọi thứ đều vừa đúng, không quá cuồng nhiệt mà vẫn đủ say nồng.

“Cái tên khắc sâu trong tim anh

Khiến anh quên mất thời gian trôi đi ra sao

Để rồi yêu một lần là yêu cả một đời

Từng ngoan cố chống lại thế giới

Cảm giác đến hít thở cũng là điều xa xỉ

Nhưng nếu có lần sau, anh vẫn sẽ yêu thêm một lần nữa…” (1)

____

Chú thích:

(1): Trích bài hát “Cái tên khắc sâu trong tim anh” (bản dịch của “Chuối tiêu tiên sinh”)

“…” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: tokyo2soul

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết.