Trang chủ Review Truyện Review Cơn Mưa

Review Cơn Mưa

Tác giả: Khang Thành
Thể loại: Hiện đại, hiện thực, HE
Độ dài: 54 chương + 1 ngoại truyện
Người dịch – Editor: Mốc – Fei Yang
Reviewer: Mộ | Poster: Hoa Hoa @PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/con-mua/

“Cơn mưa” là một bộ truyện thực tế đến nỗi phũ phàng. Tôn Bằng và Trần Nham đều là những người xuất thân trong tầng lớp thấp của xã hội. Họ có rất nhiều thứ phải bận tâm vậy nên đối với những người phải lăn lộn để mưu sinh như bọn họ thì những thứ gọi là lý tưởng, hoài bão, hay là tình yêu, ngay cả nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến.
Họ chỉ có thể dựa vào sự cố gắng để thay đổi cái gọi là vận mệnh. Mỗi người có một vận mệnh khác nhau, dẫu biết là một người trưởng thành thì phải học được cách chấp nhận. Nhưng:
“Anh không biết cái gì gọi là số phận. Anh chỉ biết, trong từng cơn mưa, cơn gió, sợi dây của số phận đã buộc chúng ta lại vào nhau.
Vì em, anh bằng lòng xông pha hết mọi nguy hiểm.”
Tôn Bằng là một chàng trai không nhà không xe, còn phải nuôi một người anh trai mắc chứng bệnh tự bế. Anh không có gì cả, nhưng anh lúc nào cũng mang một dáng vẻ ung dung. Phần ung dung này đến từ sự rèn luyện và thử thách của cuộc sống, từ sự kiên cường chính trực thản nhiên trong lòng anh. Thứ duy nhất anh có cũng chính là thứ duy nhất mà Trần Nham cần đó là phẩm chất đáng mong đợi của một người đàn ông, khiến người ta có cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
“Anh tựa như một ngọn núi vững vàng, một thân cây mộc mạc, dù cho trời sập thì cũng đã có anh gánh vác.”
Trần Nham là một nữ phóng viên của đài truyền hình. Cô có một loại khí chất của phụ nữ trí thức đô thị vừa tự nhiên vừa nền nã, còn có một dáng vẻ cao ngạo, không để thứ gì vào mắt. Cô sống cực kỳ lý trí, đối với tình cảm của chính mình cũng rất khắt khe. Nhưng cô càng tỉnh táo bao nhiêu, thì khi yêu sẽ càng điên cuồng như thế. Cô biết rõ, đi lên phía trước, đó là một cuộc đời khổ sở đến mức không thể khổ sở hơn nhưng vẫn không hề lùi bước.
“Em sẽ luôn ở bên anh, cùng nhau đi qua màn đêm lạnh lẽo vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời
Không có đau khổ nào không thể vượt qua, không có tăm tối nào không thể thấy được điểm cuối.
Chỉ cần anh và em nắm tay tiến về phía trước”
Trong con đường họ đi, anh không phải trả giá lớn lao để đấu tranh cho cái gì, là cô tự mình đi đến, mang theo lòng tốt cùng sự dịu dàng không cần đền đáp. Tình yêu của cô giống như một ngọn lửa trong gió, ánh sáng leo lắt ấy có thể chưa đủ để chiếu sáng cuộc đời anh. Thế nhưng ngọn lửa ấy sao lại ấm áp đến thế, khiến anh khắc cốt ghi tâm đến trọn đời.
Hạnh phúc không phải là khi bọn họ cùng nhau đứng trên một đỉnh núi cao, mà là quá trình họ cùng nỗ lực để leo lên tới đó. Không cần biết ai hy sinh nhiều hơn ai:
“Chẳng qua anh kiên cường hơn một chút, em kiên cường hơn một chút, anh cắn răng, em cũng cắn răng, cuối cùng chúng ta bước về phía nhau.”
Nhưng không phải ai cũng có thể kiên định tránh xa mọi cám dỗ như Tôn Bằng và Trần Nham, cuộc sống cực khổ đến một mức độ nhất định, thì con người càng không cách nào giữ nguyên lòng cao thượng. Mọi người đều nói tình thân không có vụ lợi nhưng nó cũng không thể chịu đựng được sự giẫm đạp quanh năm của cuộc sống. Hay giống như Khổng Trân lạc bước trong khu rừng đầy cám dỗ, không chỉ hại mình mà còn hại những người xung quanh trở nên đau khổ. Suy cho cùng chẳng có ai sai cả mà cái sai là do cuộc sống.
Người duy nhất để lại cho mình tiếc nuối trong bộ truyện này có lẽ là một chàng trai si tình mang tên Cường Tử. Anh yêu Khổng Trân đến bất chấp tất cả nhưng đổi lại vẫn không có được một kết cục viên mãn.
“Em thích anh cũng được, không thích anh cũng chẳng sao.
Anh chỉ muốn em biết, bất kể khi nào, chỉ cần em quay đầu lại. Đều có anh ở đây.”