Trang chủ Review Truyện Review Cốt Cách Mỹ Nhân

Review Cốt Cách Mỹ Nhân

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
⚘ Thể loại: Hiện Đại, kiếp trước kiếp sau, gia đấu, sủng, HE.
⚘ Độ dài: 17 chương + 5 ngoại truyện
⚘ Tình trạng: đã xuất bản + đã chuyển thể thành phim
⚘ Review: Thư
⚘ Poster: Mộ

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/cot-cach-my-nhan/

Trong lời tựa của Nhã Tử Diên có một đoạn thế này:
“…thời điểm nhìn vào nước sông cũng tựa như nhìn thấy khoảng thời gian đã trôi qua rất lâu, ở trong đó có rất nhiều người, rất nhiều câu chuyện, tụ họp lại không nhìn thấy bóng dáng. Câu chuyện về sông Tần Hoài trong thành phố Nam Kinh, không chỉ là mỹ nhân, ca múa, hương phấn son, còn có chiến loạn, hỗn loạn, nước mất nhà tan, phía sau của sự xinh đẹp và phong lưu, đã tạo thành một bối cảnh to lớn. […] ở trong thời đại như vậy, sẽ trải qua rất nhiều chuyện…” (*)

Mình từng nghĩ, mỗi một cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều là sự sắp đặt hoàn mỹ nhất của số phận. Bởi lẽ, chúng ta phải trao trả hết những gì mình đã vay mượn của cuộc đời thì mới có thể bắt đầu một kiếp sống khác. Vì thế, dường như số phận đã gắn một dải lụa lên đôi mắt của mỗi người, và ban cho chúng ta một trái tim để nghe được tiếng lòng của người ta yêu thương. Nhưng có lẽ điều đó không đúng với Thời Nghi, những ký ức của kiếp trước như sợi chỉ đỏ rực rỡ len lỏi vào cuộc đời bình đạm của cô.

Nó bất tiện, nhưng cô lại tình nguyện gìn giữ những vệt đỏ chói mắt ấy, vì chúng là sợi dây liên kết cuối cùng để cô tìm thấy anh giữa dòng đời ồn ã. Sợi chỉ đỏ dần phai màu theo thời gian, còn niềm tin và hy vọng về một ngày gặp được anh lại càng trở nên mãnh liệt.

Cô là Thời Nghi, là đóa hoa nở rộ giữa bụi tàn của nhân gian. Anh là Châu Sinh Thần, là chấp niệm ấm áp nhất trong cuộc đời cô.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Châu Sinh Thần và Thôi Thời Nghi đều nên là những kẻ xa lạ lướt qua cuộc đời nhau. Vượt qua thời không dài đằng đẵng, anh đã từng là một tướng quân hy sinh quên mình vì xã tắc. Châu Sinh Thần đã sống một cuộc đời oanh liệt nhưng đầy xót xa. Còn cô trong kiếp sống ấy là Thôi Thời Nghi, một ngoại lệ oan trái mà Châu Sinh Thần không nỡ gạt bỏ. Họ đều có số phận và nghĩa vụ của riêng mình, nhưng trong vô vàn ngã rẽ, họ đã gặp nhau giữa tầng tầng lớp lớp định kiến và trách nhiệm bủa vây. Gặp nhau là định mệnh, yêu nhau là duyên phận, nếu như đã không thành, kiếp sau Thời Nghi lại tìm chàng.

Từng nghe nói, mỗi một kẻ dạo chơi trên thế gian này đều phải mang bên mình một linh hồn chứa đựng những hỉ nộ ái ố. Trải qua một kiếp sống nhuốm đầy bụi trần, chúng ta nên trả lại những nuối tiếc và yêu thương mà trước đó đã vay mượn, gửi lại nơi sông núi để được tiếp tục nuôi dưỡng qua tháng năm. Có lẽ vào một ngày đẹp trời nào đó, sợi kí ức mà chúng ta đã đánh rơi sẽ quay về xoa dịu những tiếc thương mà chúng ta từng bỏ lỡ.

Có lẽ vì vậy mà thỉnh thoảng ta lại rơi lệ vì những điều xa lạ chưa từng chứng kiến. Thế nên chúng ta mới biết đau đớn khi nghĩ về những điều mình đã từng đánh mất. Phải chăng, vượt qua bãi bể nương dâu, một lần nữa chúng đã tìm về và đánh thức những gì đang say giấc trong linh hồn của cô gái nhỏ, trộm giúp cô một mối lương duyên trọn vẹn ở kiếp này.
Chờ đợi lâu như vậy, mong nhớ lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hội ngộ cố nhân.

Bây giờ, anh vẫn là Châu Sinh Thần, họ kép Châu Sinh tên một chữ Thần. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã biết đây chính là người mình vẫn luôn tìm kiếm. Nếu như ngày đó anh là một vị tướng nghiêm nghị uy vũ, thống lĩnh đại quân chiến đấu quên mình, thì giờ đây, anh vẫn cống hiến hết mình cho nước nhà bằng tài năng thiên bẩm. Người ta thường nhắc đến anh như một điểm sáng của giới khoa học, một giáo sư thiên tài với thành tích xuất chúng có một không hai. Người ngoài thấy anh lãnh đạm chẳng biết đến ái tình, chỉ có Thời Nghi mới hiểu được những dịu dàng, ấm áp của riêng anh. Dù là một vị tướng quân hay một nhà khoa học, Châu Sinh Thần vẫn là Châu Sinh Thần, là người đàn ông mà Thời Nghi yêu nhất.
“Cuộc đời như mộng, vui được là bao.
Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn, duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.”

Tình yêu của họ có chút gì đó chậm rãi nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng kiên quyết mãnh liệt. Cô đã phải đi một quãng đường xa như thế chỉ để gặp lại anh, mặc dù không nhớ gì, nhưng Châu Sinh Thần vẫn tin tưởng bảo vệ cô. Dường như bất kể thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, dù còn phải đối mặt với biết bao cách trở thì Châu Sinh Thần vẫn sẽ yêu Thời Nghi như một bản năng, giống như cô vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu của anh vậy.

Nếu như kiếp trước là trói buộc của số phận, thì kiếp này chính là chấp niệm của Thời Nghi. Nếu như kiếp trước chàng đơn thân độc mã, thì kiếp này Thời Nghi đến vì chàng.
Châu Sinh Thần, Châu Sinh Thần, tâm nguyện duy nhất của Thời Nghi…

Người ta thường nói đời người lên xuống có lúc, sang hèn tùy thời, nhưng cốt cách là khí chất vận trong xương cốt, có trải qua bao thăng trầm thì trong từng cử chỉ vẫn toát ra khí chất thuộc về người ấy. Và quả thật “Cốt Cách Mỹ Nhân” là một bộ truyện đúng với cái tên của nó – mềm mại, thanh nhã hệt như cốt cách của một mỹ nhân xưa.

Mình đã đọc bộ truyện này hai lần trong một khoảng thời gian cách nhau rất dài, cả hai lần truyện đều mang đến cho mình một cảm giác hết sức dịu dàng và từ tốn. Ngoài ra còn có chút gì đó cổ kính và an tĩnh, tựa như một dòng suối dịu dàng chảy xuôi nhưng lại khiến chúng ta không thể ngừng lại để ngắm nhìn. Mình không giới thiệu về nam nữ chính. Bởi vì mọi thứ quá đỗi thanh tao và có phần kiểu cách, làm mình có cảm giác như đang cuốn vào một câu chuyện xưa vậy. Mình đã cân nhắc rất lâu mới có thể viết nên một bài review như thế, bởi mình sợ chỉ cần viết sai một từ thôi là kinh động đến sự trầm lắng trong câu chuyện.

Có thể điều mình cảm nhận sẽ có chút khác so với bạn, nhưng suy cho cùng “Cốt Cách Mỹ Nhân” vẫn là một “chiếc hộp cất giữ những điều xưa cũ” rất đáng để bạn khám phá.
(*) Trích từ bản dịch trong bài “Chuyện Cũ Năm Xưa Bên Sông Tần Hoài”