Trang chủ Review Truyện Review Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Review Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Tác giả: Ô Hợp Chi Yến
Thể loại: ngọt sủng, cổ đại, tranh bá, ngôn tình, HE.
Edit: Cá Không Vảy
Độ dài: 139 chương (Đã hoàn)
Review bởi: Peony🌸
Poster: Gà@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/

“Nhân duyên là một thứ rất kỳ lạ, có những người đã định trước là phải dây dưa với nhau cả đời.”

Vệ Lễ là một tên ác bá tàn bạo, giết người không gớm tay. Không ai biết hắn đã xây dựng thế lực như thế nào, chỉ biết bây giờ hắn đang là chủ nhân của một vùng đất lớn mà ở đó người dân phải sống dưới sự chèn ép của hắn. Thú vui lớn nhất của Vệ Lễ là khiến người khác buồn bực, thế nên hắn cấm người dân nhảy múa, hát hò, thậm chí là ăn Tết. Ai cũng chán ghét sự độc tài của hắn nhưng không ai chịu tìm hiểu vì sao hắn lại như thế.
Vệ Lễ được mua về làm đấu thú sư từ khi còn nhỏ, đến ăn cũng phải tranh với chó, sinh ra đã chẳng có tình thương, cũng chẳng có ai quan tâm đến hắn thì hắn làm gì biết đến niềm vui của việc ăn Tết, hát hò,… Bản thân hắn chính là một bãi bùi dơ dáy thì sao mà biết cảm giác được trân trọng là như thế nào.
Cuộc đời Vệ Lễ chỉ thật sự thay đổi khi ngày nọ, một cô bé xách roi vọt vào, mang hắn ra khỏi sơn động. Từ ấy, Vệ Lễ chính thức có sinh mệnh, là một người sống trên đời.

Công chúa Triệu Hi Hằng là con gái duy nhất của tiên hoàng, nàng lớn lên trong nhung lụa và được nuôi dạy với tư tưởng phóng khoáng, hiện đại. Cứ tưởng cuộc sống sẽ luôn êm đềm thì tiếc thay a gia của nàng lại tử trận nơi chiến trường. Thúc thúc nhu nhược lên làm vua, cuộc đời nàng phiêu bạt đến mức phải đi hòa thân, gả cho một tên đáng tuổi ông mình. Ai ngờ bị “kẻ điên” Vệ Lễ chặn đường, cướp dâu, ngang ngược ép nàng theo mình.

Ban đầu, nàng không cam lòng nhưng vốn là một người mạnh mẽ, khôn ngoan, co được giãn được nên dù sống trong cảnh bị Vệ Lễ hành hạ tinh thần thì nàng vẫn ăn ngon, ngủ kỹ, còn tiện thể âm thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông của Vệ Lễ trong đầu. Dần dần, hàng ngày ở chung tiếp xúc, Hi Hằng mới nhận ra đằng sau vẻ ngoài tàn bạo đó một trái tim mong manh, yếu ớt đến nhường nào.

Trong mắt mình, Vệ Lễ giống như một đứa bé bơ vơ tội nghiệp, không ai dạy hắn làm người như thế nào, cũng chẳng ai quan tâm xem hắn nghĩ gì. Thế nên, Vệ Lễ đã lớn lên với một tâm hồn vặn vẹo. May thay, “ông trời chẳng bao giờ dồn ai vào đường cùng”, Triệu Hi Hằng chính là món quà mà thần tiên gửi tặng Vệ Lễ, là sự dịu dàng duy nhất thế gian này dành cho hắn.
Từ lúc có nàng, Vệ Lễ dần bước ra khỏi bóng tối. Hi Hằng cho hắn một gia đình, dạy hắn cách nhẫn nại, thấu hiểu, giúp hắn có thêm nhiều cấp dưới thật lòng. Và quan trọng nhất là, Vệ Lễ đã quay về với chính con người thật của mình – vô cùng trẻ con. Sở thích mỗi ngày của hắn là đi khắp nơi khoe khoang về việc thê tử của mình ngoan hiền thế nào, tôn mình làm trời, dính mình cỡ nào, khiến bao nhiêu tên hâm mộ. Nhưng thật ra, hắn mới chính là con chó lớn suốt ngày đi sau lưng Hi Hằng, nhe răng với bất cứ ai dám ngấp nghé đến nàng. Vệ Lễ thật sự rất dễ thương, dù biết vợ không yêu mình, dù trong lòng ghen đến mấy nhưng cũng không dám làm gì vì sợ Hi Hằng buồn. Hắn chỉ biết thu mình một góc, bày ra vẻ đáng thương chờ người đến xoa dịu.

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Vệ Lễ thôi, nếu không yêu thì Triệu Hi Hằng đời nào bản tính thật: đanh đá, mắng người không kịp thở của mình. Chúng ta chỉ thật sự thoải mái để lộ bản chất với người mà ta thật lòng tin tưởng thôi.
Không có Vệ Lễ, Hi Hằng vẫn là Hi Hằng. Nhưng nhờ có hắn, nàng mới được tự do thể hiện chính mình.

Mình tự hỏi tình yêu của họ bắt đầu từ khi nào nhỉ? Có lẽ là từ lúc Hi Hằng thấy hắn dù lèm bèm thì tay vẫn thoăn thoắt tách hạt dưa cho mình. Hoặc cũng có thế là khi hắn quát tháo vì thấy nàng tự tay đốt lò chỉ bởi hắn sợ khói sẽ làm nàng sặc, bụi sẽ làm dơ tay nàng. Hay khi nàng mang thai thì hắn còn nghén thay nàng, thậm chí là mắc chứng u sầu trước và sau sinh.

Rất nhiều, rất nhiều ký ức ngọt ngào mà khi nhìn lại, mọi thứ cứ như cơn mưa rào, âm thầm ngấm xuống mặt đất, lặng lẽ mọc rễ trong trái tim Hi Hằng.
“Ai nói hắn không tốt?
Không tốt mà có gì ngon cũng mang về cho vợ sao? Không tốt mà nửa đêm là người đầu tiên đứng dậy dỗ con khi con khóc sao? Không tốt mà dù biết nguy hiểm cũng muốn xông vào quân địch trả thù cho vợ sao?
Có thể với người khác Vệ Lễ là một kẻ ác nhưng với Triệu Hi Hằng hắn chính là một người chồng toàn diện.”

Chuyện tình của hai người chính là kiểu mà mình muốn có được. Trong mắt Vệ Lễ, dù Hi Hằng có bao nhiêu tuổi thì vẫn là một bé thỏ non nớt, yếu đuối cần hắn che chở. Dù nàng có cáu gắt thì cũng là do hắn đã làm gì khiến nàng buồn. Với Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng mãi mãi là duy nhất, là tuyệt nhất. Ngược lại, với Triệu Hi Hằng, Vệ Lễ không chỉ là núi dựa mà còn là cậu bé khiến nàng sẵn lòng đứng lên che chở, bảo vệ lòng tự trọng của chàng. Hai người luôn xem đối phương như con của mình, cần được quan tâm, chăm sóc tí một. Trong mắt họ thật sự chỉ có đối phương, dù vận đổi sao dời, trải qua hàng ngàn năm nữa thì họ vẫn là duy nhất của nhau.
“Thế gian có hàng vạn người nhưng trong mắt ta chỉ có nàng, mãi mãi cũng chỉ có mình nàng. Ta nguyện dùng cả đời mình để bảo vệ, chở che cho nàng một đời bình an, hạnh phúc.”