Review Mệnh Phú Quý Trời Sinh
Tác giả: Lâm Miên Miên
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, kỳ ảo, ấm áp, sủng ngọt.
Editor: Li Li Tuyết
Độ dài: 112 chương (Hoàn)
Review bởi: Peony⭐️
Poster: LMM@PHC
Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/menh-phu-quy-troi-sinh/
“Tuổi trẻ, có ai mà không một lần cảm thấy chênh vênh giữa cuộc đời.”
Lớn lên trong một gia đình vỡ nợ, ba mẹ ôm tiền chạy trốn, bị bỏ lại với khoản nợ “kếch xù”, cộng thêm việc sống giữa một thành phố phồn hoa nhộn nhịp càng làm một người bằng cấp trung bình, chưa tìm được việc như La Bối cảm thấy tương lai mù mịt. May thay, cô vẫn còn tòa nhà cũ mà ông nội để lại và một người bà hết mực yêu thương mình. Cô cứ ngỡ cuộc đời mình sẽ phải còng lưng trả nợ đến già thì bỗng một ngày, mọi thứ trở nên thay đổi, La Bối mơ thấy cuộc đời của những người xung quanh mình.
Nếu bạn biết trước sau này người đang nghèo khổ trước mắt mình sẽ trở nên nổi tiếng và giàu có thì bạn sẽ làm gì? Hẳn đa số mọi người đều có chút tâm tư nho nhỏ khi giúp đỡ người ta với hi vọng rằng mình sẽ trở thành một trong những ân nhân của họ. Điều này không xấu và cũng chẳng chứng tỏ bạn là người tham lam, bởi vốn dĩ cuộc sống của bạn đã đủ khó khăn rồi nhưng La Bối lại khác. Cô là “độc giả” tận mắt chứng kiến những thăng trầm trong cuộc đời của những vị khách, nhưng cô chỉ âm thầm giúp đỡ, bởi cô sợ vô tình sẽ tạo ra hiệu ứng bươm bướm, khiến vận mệnh của họ bị chệch quỹ đạo.
Chẳng lẽ La Bối đích thị là một “thánh mẫu” chính hiệu ư? Không! Cô chỉ là một con người bình thường như chúng ta, biết giận dữ, tham lam và ích kỷ nhưng đứng giữa lợi ích và tình người, cô lại chọn trái tim mình. Bình thường khi đọc những câu chuyện kết thúc có hậu, chúng ta chỉ biết sau này nhân vật chính sẽ sống vui vẻ nhưng lại chẳng hay quá trình để đi đến hạnh phúc ấy ra sao. Một năm 365 ngày, đâu phải việc gì cũng được viết tỉ mỉ, kỹ càng. Có mấy ai hiểu được những khổ sở mà nhân vật chính phải chịu đâu. Đây là tiểu thuyết nhưng nó cũng là tấm gương phản chiếu đời thực. Nhờ La Bối, mà mình hiểu thêm thế giới dưới ngòi bút hóa ra tàn nhẫn không kém thế giới thực.
“Cuộc đời này ngoài người tốt và người xấu còn có kiểu người lãnh đạm. Đa phần chúng ta thuộc loại người này. Chúng ta thờ ơ với những việc xảy ra xung quanh mình, thậm chí là chính bản thân mình và chỉ trở nên tức giận, độc ác khi có người đụng đến quyền lợi của mình.” – Tiểu Giang.
Có lẽ vì sự lương thiện của mình mà ông trời đã gửi tặng La Bối món quà mang tên Tiểu Chu. Tiểu Chu là một người mất trí nhớ, anh không biết tên thật của mình là gì, cũng chẳng biết trước đây mình có thân phận ra sao, chỉ biết rằng anh cực kỳ thích kiếm tiền. Với đầu óc nhạy bén của mình, Tiểu Chu đã hợp tác lập nghiệp với La Bối. Họ trải qua những ngày tháng khó khăn từ bán mía ven đường đến mở được xưởng sửa xe của riêng mình mà không hề than trách điều gì. Tất cả là vì tuổi trẻ, vì mưu sinh, vì khi tóc mai đã bạc, chúng ta không thấy hối tiếc vì những gì mình chưa làm.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chỉ một giây vô tình là đủ để Tiểu Chu nhận ra mình yêu La Bối nhưng cũng chính lúc này, ký ức của Tiểu Chu dần dần quay trở lại, rốt cuộc anh là ai? Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Tại sao La Bối lại có kỹ năng đặc biệt đó? Mệnh phú quý rốt cuộc là cái gì? Mời các bạn đọc truyện nhé.