Trang chủ Review Truyện Review Mộng Cũ 1913 (Đợi Anh Năm 1913)

Review Mộng Cũ 1913 (Đợi Anh Năm 1913)

Tác giả: Thẩm Ngư Tảo
Thể loại: Dân quốc, cận đại, ngược, SE
Dịch: Năm nay gió xuân thổi
Tình trạng: Hoàn edit
Review bởi: Mộc
Poster: Bông bé bỏng@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/mong-cu-1913/

Năm 1904, tiểu thư tri phủ Ninh An – Phó Lan Quân bất đắc dĩ phải gả cho thiếu gia nhà họ Cố – Cố Linh Dục, người lúc đó đang là tân sĩ quan quân đội. Khi ấy, cô thiếu nữ mới mười bảy tuổi đang ôm ấp mối tình với chàng thanh mai trúc mã Nam Gia Mộc, nhưng nàng có tình mà chàng đã có người thương nên đành ôm trái tim tổn thương gả cho người làm vợ. Còn chàng thiếu niên Cố Linh Dục khi ấy ôm mộng lý tưởng trong tim, tin rằng nước chảy đá mòn, chỉ cần mình đủ gắng sẽ lay động được người, có được nụ cười và trái tim của người ấy. Cuộc hôn nhân ấy tuy chàng tình mà nàng không nguyện, nhưng ngày sau nghĩ lại, ấy ắt hẳn cũng là một ngày vui.

Ba năm đầu ở bên nhau đối với họ có lẽ là ba năm hạnh phúc nhất. Tình yêu cứ thế nảy nở, nhưng thế cục xoay vần, sự đời biến ảo, bao hiểu lầm xảy ra khiến họ dần xa nhau. Trong những sự thay đổi của thời đại, chỉ một hiểu nhầm, chỉ một sự không tin tưởng cũng đủ khiến tình yêu héo mòn. Cố Linh Dục thực sự là một chàng trai tốt, một chàng trai ôm mộng núi sông, dùng cả đời để yêu một người. Là Phó Lan Quân không đủ may mắn để ở bên chàng trai ấy cả một đời.

Mình thực sự không thích nữ chính Phó Lan Quân và đôi lần cách xử sự của cô ấy không thể khiến mình đồng tình. Phó Lan Quân có yêu Cố Linh Dục không, câu trả lời chắc chắn là có. Nhưng Phó Lan Quân đã bao giờ hiểu cho Cố Linh Dục chưa thì mình nghĩ là chưa từng. Cho đến lúc chia xa đôi ngả, cho đến lần cuối cùng gặp gỡ, cô chưa một lần tin tưởng chồng mình. Cô có thể tin tưởng bất cứ ai, nghe lời người ngoài đàm tiếu, nghe kẻ hầu dèm pha, vậy mà chưa bao giờ lắng nghe người kề bên cận gối hàng đêm. Cô không thể hiểu cho anh, cũng không thể thông cảm cho anh, vì vậy khi hiểu nhầm xảy ra, cô không thể tin tưởng anh mà chỉ tìm cách đẩy anh ra xa. Cho đến cuối cùng, Cố Linh Dục vẫn không hề biết Phó Lan Quân yêu anh, cả đời anh phiêu bạt, chẳng còn nhà để về nữa rồi.

Nhưng có lẽ Phó Lan Quân đáng thương hơn đáng trách, bởi vì đó không hẳn là lỗi của cô, đó là lỗi của thời đại. Trong một thời kì mà thế cục xoay vần, triều Thanh dần suy tàn, những hướng đi mới của thời đại tuy đã mở nhưng còn bao khó khăn. Những thanh niên thời ấy ôm mộng kiến thiết muốn lội ngược dòng nước, phải chịu biết bao đắng cay. Cố Linh Dục chịu cảnh nằm gai nếm mật chờ đợi thời cơ, bị cả thế gian hiểu nhầm là kẻ lạnh lùng độc ác anh cũng không ngại. Giá mà vợ anh có thể tin anh, hiểu anh, thì cuộc đời anh đã không bi thương đến thế. Khi cô nhận ra, cũng đã là quá muộn, cả đời này họ đã định là sẽ bỏ lỡ nhau.

Ước gì cuộc đời chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh giấc, em vẫn là cô thiếu nữ năm ấy, anh vẫn là chàng trai tuổi đôi mươi tràn đầy hứa hẹn, chúng mình vẫn là đôi vợ chồng tình nồng ý đượm, cầm sắt hòa minh. Nếu có thể trở về năm 1913 ấy, em nhất định sẽ cho anh biết, em đã từng yêu anh, em vẫn luôn yêu anh. Đó mãi mãi là tiếc nuối cả đời này của em, cũng là nỗi đau anh mang suốt cả đời người….

“Bốn chữ em không yêu anh khắc sâu trong tâm trí anh, không cách nào quên được. Cả đời này của anh gắn liền với thất bại, Dân quốc năm thứ ba không đợi được một trận mưa, cả đời này của ta cũng chẳng đợi được một tiếng yêu của người…”