Trang chủ Review Truyện Review Một Đời Một Kiếp Giang Nam Lão

Review Một Đời Một Kiếp Giang Nam Lão

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: Hiện đại, kiếp trước kiếp này, HE
Người dịch: Tố Hinh

“Người người đều nói Giang Nam đẹp, khách phương xa già ở Giang Nam mới hợp.”
Nhưng “Thứ níu giữ anh ở Giang Nam chính là em. Anh sống được, là bởi năm ấy em chào đời.”
Liệu trên thế gian này có ai sống đến cuối đời mà chẳng tiếc nuối điều gì không? Với Thẩm Sách tất cả những yêu thương dịu dàng, tiếc nuối hay day dứt đều gói gọn trong hai chữ Chiêu Chiêu – người con gái mà anh thương nhưng chỉ dám thương trong câm lặng.

Kiếp trước, Thẩm Sách là một đại tướng quân được người người ca tụng, dải đất đôi bờ Giang Thủy đều do Thẩm Sách đích thân giành lấy, một nửa giang sơn nằm trong tay họ Thẩm, gia tộc sa sút suốt ba mươi năm nhờ chàng vực dậy từ đống tro tàn. Dẫu nghe đồn Thẩm Sách là kẻ hung ác, tâm tính thất thường, giết địch nơi chiến trường cũng phải tận mắt nhìn thấy chúng bị chôn thây. Nhưng ai ai cũng biết đại tướng quân chàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa với muội muội của mình, tên là Chiêu Chiêu.

“Con gái họ Thẩm, tên gọi Chiêu Chiêu, nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo tựa đóa hoa ưu đàm…”

Chiêu Chiêu là tiểu thư nhà họ Thẩm quyền quý, thuở nhỏ gia tộc suy tàn, gặp nhiều trắc trở, phải ăn nhờ ở đậu. Nhưng từ lâu cô đã biết Thẩm Sách không phải huynh ruột của mình. Trước khi lìa trần, mẫu thân đã giao cho cô một túi thơm, bên trong thêu sinh thần bát tự và quê quán tên họ cha mẹ ruột của Thẩm Sách. Đây là bùa hộ mệnh mẫu thân để lại cho cô, song cũng là bùa đòi mạng của người ấy, tuy cô còn nhỏ nhưng lại hiểu thứ này rất tai hại, thế nên cô quyết định đốt luôn túi thơm, tự tay thiêu hủy lá bùa ấy.

Trong thế giới của Chiêu Chiêu chỉ có hai loại người, đó là Thẩm Sách và người khác. Vậy mà Sài Tang Thẩm lang có thể là người trong mộng của vô số giai nhân, chỉ duy nhất không phải là của cô.

Khi thứ tình cảm thầm lặng chẳng thể giấu khỏi ánh mắt, cũng là lúc Thẩm Sách nhận ra tình cảm của Chiêu Chiêu đối với chàng không giống như anh em, mà tựa như tình cảm nam nữ… Dẫu chàng cũng biết cả hai không phải anh em ruột nhưng mạo xưng con cháu quyền quý là trọng tội, huống hồ chàng còn tòng quân. Trong tay chàng không chỉ nắm giữ sinh mạng của một mình chàng, mà đó còn là Chiêu Chiêu, là hàng trăm hàng vạn binh sĩ vào sinh ra tử. Tình cảm có thắm nồng thế nào cũng đều phải chôn sâu dưới đáy lòng.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thế lực của Thẩm Sách quá lớn khiến lão hoàng đế nghi kỵ, giam giữ muội muội Chiêu Chiêu, hòng lấy người thân uy hiếp. Tuy Thẩm Sách không sợ chết, nhưng lại sợ Chiêu Chiêu bị bức tử. Thẩm Sách không ngăn được thiên binh vạn mã, kết cục tốt nhất chỉ có thể là chàng chết trước, cô chết sau. Chẳng ngờ cuối cùng vì không muốn Thẩm Sách bị liên luỵ, Chiêu Chiêu đã nuốt nhang độc để tự vẫn, còn chàng thì không bảo vệ được người con gái mình thương.

“Vượt được sóng sen mới tới được cõi Niết Bàn… Ta không tới cõi Niết Bàn, sao phải vượt biển?”

Nhà Phật dạy rời khỏi luân hồi mới tới được cõi Niết Bàn, nhưng chỉ khi ở giữa vòng luân hồi, chàng mới có thể chờ được đến một ngày có duyên phận ở bên Chiêu Chiêu, dù gánh chịu nỗi khổ hồng trần cũng cam lòng.
Một lạy, xin gặp lại
Hai lạy, người bình an
Ba lạy, mãi bên nhau

Tâm nguyện mà Thẩm Sách luôn canh cánh cuối cùng cũng được toại nguyện. Người đời có câu: “kẻ làm tướng, chớ nhớ lại kiếp trước”, ấy vậy mà Thẩm Sách lại có toàn bộ ký ức của đời trước kể từ khi mới 3 tuổi. Sống trong thời bình mà lại như trượt vào một cuộc đời khác, ánh đao bóng kiếm, tắm máu giết giặc, bạn bè hy sinh, chưa kể còn tận mắt chứng kiến Chiêu Chiêu rời xa mình khi nuốt hương tự vẫn, Thẩm Sách thật không thể tưởng tượng nổi thất khiếu chảy máu sẽ đau đớn đến nhường nào. Mọi ký ức đều chân thực, sống động như mới vừa xảy ra. Chính vì điều này mà kiếp này anh không chỉ bị “chướng ngại tâm lý”, mà còn bị chứng mù màu đỏ.

Còn Chiêu Chiêu như một đoá hoa đẹp có gai, bạch ngọc nhuốm máu. Dù thế giới của Thẩm Sách là màu xám xịt thì Chiêu Chiêu vẫn là đoá hoa đỏ tươi mà anh muốn nâng niu và chạm vào. Những gập ghềnh của riêng anh là vì cố chấp không quên, tự tìm cay đắng.

Nhân quả luân hồi, chúng sinh bình đẳng, người người đều phải uống canh Mạnh Bà, quên đi quá khứ, chỉ riêng anh không chịu. May mắn thay, có lẽ ông trời cũng không muốn phụ lòng người, bù đắp cho những bi thương và tình yêu động lòng trần ở kiếp trước của bọn họ chính là hạnh phúc trọn vẹn ở kiếp này.

“Anh cứ đợi em mãi, đợi em ở Giang Nam. Mỗi lần không đợi được, anh lại tự nhủ, vẫn còn cơ hội, rồi sẽ có lúc em trở về.”
Chiêu Chiêu không nỡ bỏ lại anh, anh biết.
Hết thảy thế giới, trước sau sinh diệt.
Giang Thủy nghìn năm, đèn lửa như biển, tấm lòng Mục Dã, Chiêu Chiêu chứng giám.”

Khép trang sách lại, mình tin rằng “Một Đời Một Kiếp Giang Nam Lão” của Mặc Bảo Phi Bảo sẽ để lại cho độc giả một dấu ấn khó phai khi nhắc tới tình yêu và luân hồi. Dẫu cho kiếp trước trải qua bao trắc trở bi thương thì kiếp này vẫn sẽ được đền bù bằng ấm áp, ngọt ngào. Và đúng là thật hạnh phúc khi mỗi sáng thức dậy có thể cùng người trong long nhắc tới hai chữ “ngày mai”.