Trang chủ Review Truyện Review Nghề Làm Phi

Review Nghề Làm Phi

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Xuyên không, cổ đại, cung đấu
Tình trạng: Đã xuất bản
Review: Gà 🐣
Poster: Li@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/nghe-lam-phi/

Đối với một nữ tử cổ đại thì việc trở thành phi tần có thể là ước mơ, là mục tiêu cả đời. Còn gì hiên ngang, cao quý hơn là làm người phụ nữ của Đế vương? Liệu có nổi bao nhiêu người thực sự thờ ơ được trước sự phồn hoa rực rỡ chốn cung đình, lại không hay biết rằng con đường này một khi đã bước vào thì không thể quay đầu.
Từ khi xuyên không đến thế giới này trong thân phận một uyển nghi nhỏ bé vừa bị thất sủng, Trang Lạc Yên đã biết nàng chỉ có hai lựa chọn: một là phấn đấu đoạt lại sủng ái của Hoàng đế rồi sống an nhàn cả đời, hai là cứ thế bị nhấn chìm trong cuộc đấu đá gay gắt chốn hậu cung. Trang Lạc Yên không phải kiểu người chỉ biết chấp nhận số phận, vận mệnh an bài cho nàng một cơ hội sống lại, đương nhiên nàng sẽ quyết tâm làm tốt “công việc” mới của mình.

“Nữ tử trong hậu cung tranh qua đoạt lại, tranh không phải là trái tim Hoàng đế mà là quyền thế phía sau sự sủng ái của Đế vương. Chỉ những cô gái ngốc nghếch mới có thể dâng cả tim mình cho Hoàng đế, mà những kẻ ngốc nghếch như vậy, không thể sinh tồn ở nơi này.” Trong hậu cung này có gì hư vô mờ mịt hơn tình yêu của Đế vương, nào có chỗ cho một mảnh tình thâm. Trang Lạc Yên ngay từ đầu đã thấm nhuần tư tưởng ấy nên nàng vẫn giữ cho mình một trái tim lạnh lùng và tuyệt nhiên không để bất kì cảm xúc nào ảnh hưởng đến mình.

Nhiều năm lăn lộn trên thương trường đời trước đã tôi luyện cho nàng khả năng diễn xuất điêu luyện, nhờ đó mà nàng có thể vượt qua hết mọi cạm bẫy. Nếu nói nơi cung nghiêm này là sân khấu thì chắc chắn Trang Lạc Yên là một diễn viên xuất chúng. Trước mặt Phong Cẩn, nàng bày ra dáng vẻ của người con gái đơn thuần chỉ có tấm chân tình xem phu quân là tất cả. Nàng có thể ngại ngùng trước hành động cưng chiều của hắn, có thể tự nhiên mà ỷ lại vào ân sủng và cũng có thể đau khổ tuyệt vọng khi bị sảy thai đứa con đầu lòng.
Người ngoài nhìn vào đều có một thoáng cảm khái cho sự ngu ngốc phù phiếm ấy, nhưng ai biết được rằng đằng sau “tình yêu chân thành” của Chiêu phi lại là ánh mắt trào phúng cùng sự khinh thường đến tột cùng dành cho vị đứng đầu thiên hạ kia.
Trang Lạc Yên vẫn luôn tâm niệm “làm phi” chỉ là một chức vụ và nàng phải có đạo đức nghề nghiệp làm vui lòng “sếp lớn”. Từ đầu đến cuối, nàng chưa hề rung động lấy một lần. Nếu nói nàng quá lí trí, có hay chăng quá ích kỉ nhưng sự thật tàn nhẫn vẫn luôn bày ra trước mắt. Nàng không thể chắc chắn hôm nay Hoàng thượng tình nồng ý đậm cùng nàng, ngày mai sẽ không đầu gối tay ấp bên người phụ nữ khác.

Trong chốn thâm cung hoa lệ này đã có biết bao nhiêu nữ tử ôm mộng độc sủng thánh tâm nhưng có mấy ai thật sự chiếm được trái tim của Đế vương. Một Đoan Hòa Hoàng hậu dành trọn mười năm tươi đẹp nhất của tuổi xuân hầu hạ Phong Cẩn, dẫu cho đã là mẫu nghi thiên hạ, đến cuối cùng, Hoàng thượng vĩnh viễn đối với nàng kính nhiều hơn yêu, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay làm tròn bổn phận chính cung nương nương nhìn từng đám nữ tử dưới mình được phu quân sủng ái.
Một Thục quý phi nhiều năm giữ được thánh sủng không suy, những tưởng có thể nhận được chân tình Đế vương, nhưng nàng vẫn thua trước lợi ích quyền thế, một khi lòng quân đã lạnh dù chỉ là một chút thương cảm, nàng cũng vĩnh viễn không bao giờ có được. Một Ninh phi, một Từ chiêu dung, một Yên quý tần, một Thiến quý nhân… dù là loại vì lợi mà tranh, hay vì tình mà đấu, ở nơi này tất cả đều đáng thương như nhau.
Họ đều là vật hy sinh của bề trên, dùng một đời mình đổi lấy yên ổn vinh hoa cho gia tộc. Một khi bước chân vào hậu cung, được nhận thánh sủng, có lẽ sẽ được hào quang vô hạn, nhưng một khi đã động tâm, vạn kiếp không thể quay đầu lại. Kết cục “má hồng chưa phai mà ân tình đã đoạn” như ngày hôm nay, có trách thì trách họ đã trao trái tim lầm nơi.

Đọc đến đây, hẳn bạn cũng cảm thấy Phong Cẩn không khác gì một tên cặn bã nhưng ai bảo hắn lại là Đương kim Thánh thượng cơ chứ. Hắn nắm cả thiên hạ trong tay, tam cung lục viện này có là gì. Chỉ cần hắn muốn, không biết có bao nhiêu giai lệ sẵn sàng đạp vào vũng bùn chốn hậu cung mà tranh lấy sủng ái từ hắn. Đối với hắn, phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là thứ tiêu khiển, ai hầu hạ tốt thì nâng niu cưng chiều người đó, khi không còn thích nữa thì tàn nhẫn lạnh lùng hơn hết thảy. Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện có thể giành được chân tình của nữ tử nào chốn hậu cung, cũng không cảm thấy thứ gọi là “chân tình” ấy có gì đáng quý.

Nhưng điều không ngờ nhất chính là một Trang Lạc Yên “thực tâm” yêu hắn lại khiến hắn áy náy mà trân trọng đôi phần. Nàng khiến tâm tư hắn thoải mái lại xem hắn như một người chồng mà đối đãi, dĩ nhiên hắn cũng sẽ chịu dành cho nàng một góc đặc biệt trong lòng mình. Thế nhưng ân sủng đó có bao nhiêu phần tình cảm thực sự? Ngay cả bản thân Phong Cẩn cũng hiểu rõ thứ tình cảm ấy không phải là yêu. “Là một vị Đế vương, hắn vĩnh viễn sẽ không rung động trái tim vì bất cứ điều gì, cũng sẽ không để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của mình.”
Nhưng đến những phân đoạn cuối khi nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn khi Trang Lạc Yên sinh con, hay ánh mắt lo lắng lúc nàng lâm bệnh nặng của hắn, mình cảm nhận được hắn đã thực sự động tâm. Thế nhưng hắn sẽ không bao giờ biết được rằng người mà hắn xem là tri tâm từ đầu đến cuối chưa từng yêu mình. Dù hắn có là một vị minh quân thắng được cả thiên hạ, hắn vẫn phải thua cho cái giá của “Đế vương bạc tình.”

Âm mưu chốn cung cấm trong “Nghề làm phi” không phải là thâm độc nhất nhưng lại phản ánh chân thực những đố kị, lọc lừa toan tính giữa người với người. Đằng sau mỗi vẻ hào nhoáng ấy lại là một câu chuyện, một mảnh đời. Mỗi một nhân vật đều để lại cho mình ấn tượng nhất định, có đáng thương có đáng trách nhưng lại luôn tồn đọng một cảm giác âm ỉ nhói lòng. Nói truyện sủng cũng không hẳn mà nói truyện ngược cũng chẳng đúng, tác giả rất khéo léo trong việc đưa mình đi từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Dưới ngòi bút tài hoa sắc sảo của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, bức tranh tàn khốc lại cô tịch nơi hậu cung được tái hiện một cách thực tế đến trần trụi. Cái kết có thể chưa viên mãn với nhiều người nhưng với mình như vậy lại là kết thúc tốt đẹp nhất cho cả Phong Cẩn lẫn Trang Lạc Yên.
“Mặc dù nàng không yêu hắn, mà hắn cũng không yêu nàng. Nhưng mà, bọn họ đã quyết định sẽ vướng vào nhau một đời.”