Trang chủ Review Truyện Review Người Đẹp Và Quái Vật

Review Người Đẹp Và Quái Vật

Tác giả: Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
Thể loại: Đồng nhân (bóng ma trong nhà hát), bối cảnh phương Tây, tình yêu duy nhất, ca nhạc kịch.
Độ dài: 40 chương + 2 ngoại truyện (Hoàn chính văn)
Dịch: Duẩn Duẩn, Liêu Lạc Hà Hy
Review: Thư
Poster: Gà@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/nguoi-dep-va-quai-vat/

Mọi vật đến với thế giới này đều có một ý nghĩa đương nhiên, giống như việc con cá cần được bơi lội, con chim muốn được sải cánh, con người khát khao yêu thương… hay kể cả khi đó là một linh hồn trong lốt “quái vật” đi chăng nữa… Tất cả đều là vì mưu cầu hạnh phúc.

Hearst là một nhà nghệ thuật thiên tài. Mỗi một tác phẩm hắn sáng tác đều gây rúng động mãnh liệt cho giới ca kịch. Mọi người đều nói, mỗi một nhà nghệ thuật đều mang trong mình một trái tim nhạy cảm, một nội tâm thuần túy và đôi bàn tay tài hoa. Thế nhưng, chẳng ai có thể đánh đồng những điều tưởng chừng như vô cùng dịu dàng ấy với Hearst. Đúng, hắn đúng là một thiên tài, ngoại trừ thái độ luôn lạnh nhạt giễu cợt, mỗi một tác phẩm của hắn đều là những tuyệt tác đánh thẳng vào lòng người xem, khiến họ phải bật thốt, tán thưởng và tôn sùng. Dường như, sứ mệnh của hắn là tỏa sáng, hệt như ánh mặt trời và tất cả đều phải trầm trồ ngước nhìn.

Thế nhưng ánh sáng ấy không soi chiếu vạn vật, nó chỉ đơn thuần tỏa sáng theo cách riêng, và mọi người phải chạy theo những nơi mà nó đến. Chỉ là, không một ai ngờ tới, những tia nắng chói lọi ấy lại tình nguyện dừng chân ở một khóm hoa nhỏ – Meg Giry, con gái của chủ nhà hát Madame Giry. Không rực rỡ như mẫu đơn, cũng chẳng diễm lệ như hoa hồng, Meg chỉ là một đoá hoa mộc mạc lớn lên ở nhà hát, hằng ngày vật lộn với những bài tập bale tẻ nhạt bất tận…

Tình yêu của một nhà nghệ thuật có những lúc luôn khiến cho người khác thốt lên kinh ngạc vì sự tinh tế của nó. Tình yêu của Hearst dành cho Meg khi thì như cơn sóng mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu, khi thì như cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng kín đáo. Những vở nhạc kịch Hearst sáng tác vì Meg luôn khiến cho kẻ khác phải trầm trồ, vì Meg, hắn đã tạo ra một bản nhạc chỉ dành riêng cho nàng. Hearst đã yêu Meg một cách thầm kín như vậy, nhưng cũng không thua kém bất cứ tình yêu nào trên cõi đời này.

Vì Hearst, Meg đã nở rộ và tỏa sáng lộng lẫy.

Nhưng có lẽ, điều điên rồ duy nhất trong dòng sinh mệnh của Meg chính là đem lòng yêu say đắm một “quái vật” sống dưới chân nhà hát. Tên “quái vật” kinh khủng, u ám với gương mặt gớm ghiếc trái ngược hoàn toàn với Hearst, hắn như một bóng ma lúc ẩn lúc hiện kiểm soát mọi thứ trong tầm mắt, đem đến một nỗi sợ hãi vô hình cho mọi người. Nhưng Meg đã yêu hắn, nàng yêu hắn với một tình yêu mãnh liệt đến say mê. Nàng biết rõ tài năng của Bóng Ma, cũng biết rõ tính kiểm soát đáng sợ của hắn. Nhưng đôi khi, tình yêu quá lớn cũng có thể khiến con người ta đi trên dao nhưng lại cảm thấy êm ái như bước chân trên những dải lụa…

Không bất ngờ, Hearst chính là tên “quái vật” ấy. Tai nạn trong quá khứ đã cướp đi gương mặt của hắn, nghèo khó trong quá khứ đã cướp đi lòng tự tin của hắn, biến hắn thành một kẻ nghèo nàn về mặt thể xác lẫn tâm hồn.

Ban ngày Hearst là một nhà nghệ thuật lạnh lùng điển trai hớp hồn biết bao cô gái. Ban đêm, Hearst trút bỏ lớp ngụy trang, hắn lại trở về với gương mặt “quái vật” đáng sợ. Mọi người yêu mến Hearst, nhưng không một ai công nhận “quái vật” – ngoại trừ Meg. Có lẽ vì thế, Hearst đã yêu nàng một cách điên cuồng bằng tình yêu của gã “quái vật” – hắn giam cầm nàng, trao cho nàng những bản nhạc độc nhất chỉ dành tặng cho một người, yêu thương nàng bằng những ánh nhìn say mê, sự kiên nhẫn mà chỉ có Meg mới hiểu được.

Rõ ràng, Meg cũng yêu Hearst, hay nói đúng hơn, nàng đắm say Bóng Ma trong nhà hát. Tình yêu của nàng lớn lao đến nỗi, tưởng những thế giới này có quay lưng với Bóng Ma đi chăng nữa, nàng vẫn sẽ là người duy nhất vẫn yêu thương hắn như thuở ban đầu…

“Hứa với em, sau này chàng đừng dùng thuật đổi mặt nữa nhé. Em không muốn nhìn thấy chàng làm tổn thương chính mình”
Chàng trầm mặc hồi lâu: ” Tôi cũng không muốn người khác chỉ trỏ rằng em đang sống với một tên quái vật”
“Chàng không phải là quái vật, chàng là người mà em yêu nhất.”
Có lẽ vì đây là thể loại đồng nhân nên trong từng câu chữ đều ướm đậm nét cổ điển như vốn có ở tiểu thuyết Châu Âu. Xuyên suốt bộ truyện là những ẩn dụ hết sức tinh tế về tình yêu của Hearst hay gã “quái vật” đối với Meg Giry đã ướm đậm trong từng điệu nhảy, trong từng vở ca kịch, và trong từng lời hát. Nếu bạn thích thể loại đồng nhân, thích nam chính có tính chiếm hữu cao nhưng tinh tế, kín đáo thì xin mời bạn đến với chuyện tình của “người đẹp và quái vật”. Dám chắc những chất thơ ẩn giấu trong từng cử chỉ và hành động của nhân vật sẽ không khiến bạn thất vọng đâu.