Trang chủ Review Truyện Review Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Review Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Tác giả: Lãnh Tuyền
Thể loại: Hiện thực, cưới trước yêu sau, khổ trước ngọt sau, HE.
Tình trạng: Hoàn (46 chương chính văn + 5 phiên ngoại)
Chuyển ngữ: Hanra
Reviewer: Mộ
Poster: LMM@PHC

Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/noi-nao-cui-gao-khong-vuong-khoi-bep/

Mình muốn kể cho bạn nghe về một câu chuyện tình yêu vô cùng cảm động. Rõ ràng câu chuyện ấy chẳng có gì kịch tính hay máu chó, mà chỉ là những mẩu chuyện hết sức bình thường mà bất cứ đôi vợ chồng nghèo nào cũng phải trải qua, nhưng không có giây nào mình cầm được nước mắt.

Trên đời này có một thứ tình cảm những tưởng sẽ kéo dài đằng đẵng đến khi sông cạn đá mòn, nhưng lại phải cúi đầu trước hiện thực. Chỉ vì ngây ngất trước những thứ hào nhoáng và bóng bẩy mà người ta sẵn sàng vứt bỏ tình yêu để chạy theo vinh hoa phú quý. Niếp Ân Sinh và Trần Dũng đều là những kẻ bị bỏ rơi. Hai con người có chung cảnh ngộ, dùng hơi ấm của bản thân để sưởi ấm cho nhau trong những đêm đông lạnh giá. Nào ngờ hơi ấm ấy lại hoá thành một mối tình ăn sâu vào xương tuỷ.

Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu tình cảm của họ vẫn chưa được gọi là yêu. Họ là hai kẻ đáng thương bị tình yêu ruồng rẫy, phải nương tựa vào nhau để tạo ra một mái ấm cho riêng mình. Cho dù họ có giả vờ yêu nhau say đắm thì cũng không thể biến giả thành thật. Nhưng bạn có biết không:

“Chân tình cũng được, giả vờ cũng được. Chỉ khi ở bên Trần Dũng, tôi mới có thể khóc một cách bình thường.”

“Nếu trong hai chúng ta không ai có tình yêu, vậy cứ lùi một bước tiến hai bước cũng được.”

Họ không phải những người vừa sinh ra đã là mảnh ghép của nhau, một người có trái tim lang thang ngoài Tam Sơn, còn một người hồn bay đến núi Ngũ Nhạc. Anh có người tình trong mộng của anh còn cô có hoàng tử bạch mã của mình. Nhưng Niếp Ân Sinh không phải một cô gái sống chết vì yêu, Trần Dũng cũng không phải Dương Quá chỉ vì một hàng chữ khắc mà chờ đợi Tiểu Long Nữ suốt 16 năm. Nỗi đau trong quá khứ vẫn đang nhức nhối nhưng chẳng có gì là không buông bỏ được. Dù vết thương trong lòng có bị khoét sâu hơn nữa, họ cũng phải núp riêng ở một nơi nào đó để tự xoa dịu trái tim rồi ngẩng đầu lên và tiến về phía trước, bởi vì cuộc đời giống như một chuyến tàu mà họ không thể khống chế được, chỉ có thể đi thẳng mà chẳng thể quay đầu lại.

Có người hỏi rằng: “Niếp Ân Sinh, cô mê muội rồi sao?”

Cô không do dự trả lời: “Tôi nguyện ý.”

Niếp Ân Sinh tình nguyện cùng Trần Dũng ăn cải trắng hầm đậu phụ, cùng anh chen chúc để mua hàng giảm giá, cùng anh ngồi trong đêm tuyết để bán thịt xiên nướng, cho dù nghèo khổ đến đâu cô vẫn cam tâm tình nguyện. Cô ấy là một cô gái yếu đuối nhưng lại mạnh mẽ và kiên định hơn bất cứ ai. Sự thống khổ và hy sinh của Niếp Ân Sinh là vô cùng cao cả nhưng cô ấy cảm thấy nó xứng đáng bởi vì so với Trần Dũng nó chẳng thấm vào đâu.

Trần Dũng là chàng trai khiến mình đau lòng nhất. Dù anh chẳng có gì trong tay nhưng anh vẫn dành những thứ tốt đẹp nhất cho Niếp Ân Sinh. Một chàng trai khi đói bụng cũng không dám mua đồ ăn, bị ốm cũng không dám mua thuốc, trời đổ tuyết cũng không dám bỏ ra một trăm tệ để mua chiếc áo khoác đã được giảm giá nhưng lại không hề do dự mua tặng vợ mình món đồ trang sức hiệu Swarovski mà cô ấy thích.

Đứng trước sự tàn khốc của hiện thực, anh có thể thay cô gánh vác tất cả nhưng anh lại không dám chia sẻ những khó nhọc của mình với cô. Niếp Ân Sinh là bảo bối của anh, dù cho anh có khổ sở ra sao cũng không thể khiến cô ấy chịu khổ. Anh là mẫu đàn ông thích tự ngược, không ai bắt anh làm thế nhưng anh nghĩ rằng đó là việc anh phải làm. Đôi khi mình có cảm giác anh khiêm nhường đến mức gần như hèn mọn:

“Chỉ cần em vui thì muốn sao cũng được, Ân Sinh ngoan, anh không giận đâu, không giận đâu.”

“Anh không sợ em cầm chày cán bột đuổi giết anh sao?”

“Cái đó không gọi là đuổi giết, hoàn toàn là do anh tình nguyện. Chày cán bột của nhà chúng ta nhỏ lắm, anh mua sẵn một cây mới rất to, giấu trong ngăn tủ phòng bếp ấy”

“Ân Sinh của anh, anh không sợ mất đi tất cả, anh chỉ muốn ở bên em trọn một đời.”

Bạn nói thử xem, chúng ta phải đi đâu để kiếm được một người chồng tuyệt vời như thế?

Trong cuộc sống bận rộn giữa lòng đô thị, những dòng người lướt qua nhau rồi đi xa mãi mãi, chỉ có Niếp Ân Sinh và Trần Dũng mới coi nhau là bến đỗ cuối cùng. Cho dù phía trước chỉ có gian khổ và chông gai, chỉ cần họ vẫn tiếp tục ở bên nhau thì tại sao phải sợ khói lửa dầu bếp?