Review Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Tác giả: Đằng La Vi Chi
Tình trạng: Hoàn chính văn
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, ngược nam, sủng, sạch, nam thâm tình, nữ hiểu chuyện, cảm động, HE
Chuyển ngữ: Tử Dương @Ngôn tình Group (41 chương đầu), MIN (từ chương 42 đến hết)
Review bởi: Mộc – Phường Hoan Ca
Poster: LV
Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/tham-uyen-nu-than-vuc-sau-nu-than/
Khi đọc những chương đầu tiên, mình đã hơi “ghét” nam chính – một cậu con trai ngông cuồng, không phân biệt đúng sai, làm ra những chuyện khá quá đáng với nữ chính. Nhưng cảm nhận này chỉ xuất hiện trong khoảng 10 chương đầu truyện, sau đó là quá trình “ngược” nam chính không hồi kết của tác giả. Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của Đằng La Vi Chi, và cũng là lần đầu tiên mình gặp được một “mẹ ghẻ” của nam chính đến vậy.
Duyên phận của Bách Chính và Dụ Sân bắt đầu từ một sự hiểu nhầm. Dụ Sân đã nhầm lẫn, cho rằng Bách Chính là ân nhân cứu mạng của mình trong trận động đất nửa năm về trước, do đó cô luôn tìm mọi cách để báo ơn. Cô luôn tin rằng ân nhân của cô là người tốt, chỉ là bị thế giới vứt bỏ, bị người đời hiểu lầm, cho nên dù cậu đối xử với cô thế nào, cô cũng không tức giận. Cô chỉ muốn cố gắng đối xử tốt nhất với cậu, muốn cậu có được hạnh phúc.
Ban đầu, Bách Chính không biết vì sao cô gái nhỏ này luôn quan tâm đến mình, dù cậu đối xử với cô như thế nào vẫn không hề biết giận. Cậu chỉ cho rằng cô thích mình. Sau rồi lại biết cô chỉ vì báo ơn, mà người cứu cô lại không phải là mình, nhưng làm sao bây giờ, cậu đã thích cô mất rồi, lời giải thích đã chẳng thể nói ra. Cậu sợ nếu cô biết rồi, cô sẽ chẳng thèm nhìn cậu nữa, xa lánh cậu, thậm chí căm ghét cậu. Cậu sợ chút ánh sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời mình sẽ biến mất. Do vậy, cậu lựa chọn giấu cô.
Lời nói dối từ xưa đến nay vốn luôn là đi trên tấm băng mỏng, dù cẩn thận đến thế nào, rồi cũng sẽ một ngày bị phát hiện. Và rồi Bách Chính trở thành kẻ dối trá, đáng ghét trong mắt Dụ Sân.
Dụ Sân là một cô gái hiểu chuyện, dù ngọt ngào dễ tin người nhưng lại rất có chính kiến, thậm chí ương bướng, sẽ không vì những chuyện bên ngoài mà chùn bước. Vì vậy, khi chưa có tình cảm với Bách Chính, dù cậu có làm như thế nào, đối xử tốt với cô ra sao, cô cũng không rung động. Bởi cô không phải là đứa trẻ mau quên, những đau khổ cậu gây ra lúc trước, lời nói dối của cậu, không phải một sớm một chiều là quên đi được. Nhưng khi đã có tình cảm với cậu rồi, khi đã yêu cậu, thì cô cũng rất can đảm và chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thay đổi. Dù người đời nói ra sao, dù thân phận của cậu như thế nào, thậm chí cả khi cậu cố ý đẩy cô ra xa, cô vẫn chỉ tin vào tình yêu của Bách Chính. Cô biết, người con trai khắc lên thân mình dòng chữ “bảo vệ Dụ Sân cả đời” ấy, sẽ không bao giờ rời bỏ cô, vậy nên cô nguyện ý đợi, đợi cậu trở về.
“Vực Sâu Nữ Thần” là một câu chuyện hay, cảm động, và cũng chứa nhiều bí mật không ngờ tới. Bí mật về thân thế của Bách Chính, vì sao cậu phải rời đi, vì sao không dám trở về. Mình sẽ không nói ra ở đây, vì mình tin đây là một câu chuyện đáng đọc. Có những người đáng thương, có những người cũng rất đáng giận. Mình đặc biệt ấn tượng với Từ Ngạo Thần – người cha của Bách Chính, người chỉ xuất hiện trong lời kể của những người khác. Một kẻ điên trong mắt người khác, nhưng đáng thương cả một đời, sống vì tình yêu, đến cuối cùng chết vì tình yêu ấy. Và còn cả Bách Thiên Khấu, người dùng sự bao dung cả đời mình để xoá bỏ những lỗi lầm, để bảo vệ người mình yêu. Mình tự hỏi tại sao họ lại có thể làm được đến thế? Cuối cùng, cũng chỉ là vì hai chữ “tình yêu” mà thôi.
Khi đọc câu chuyện này, cảm xúc lớn nhất trong mình đó là nỗi xót xa. Nỗi niềm ấy kéo dài từ đầu đến cuối truyện và phải thú thực rằng, hơn một lần mình đã muốn khóc vì Bách Chính. Đôi lúc mình tự hỏi tại sao tác giả lại có thể “ngược” nam chính đến vậy, đôi lúc cảm thấy muốn trách tác giả vì sao lại để Bách Chính của mình phải chịu nhiều tổn thương đến thế. Mình đau lòng cho cậu ấy, người con trai lớn lên với vết sẹo trong tim, bị người người ghẻ lạnh, trưởng thành cũng chưa từng nhận được điều gì tốt đẹp. Mình càng đau lòng hơn khi chứng kiến cách cậu ấy yêu, cách cậu ấy thay đổi bản thân từng ngày để yêu, dù nguyện cầu, dù vọng tưởng, dù yêu đến phát điên, cũng không dám tiến gần thêm một bước, hèn mọn đến thế, đáng thương đến thế, mà cũng kiên định tốt đẹp đến thế. Mình hiểu nỗi tự ti của cậu ấy, càng hiểu càng thấy đau lòng. Bách Chính từ chàng trai ngang tàn nhất định phải có được, như con ác long hung dữ nhất, trở thành chàng trai học được cách lặng thầm đi bên cạnh cô gái mình yêu, tôn trọng ý muốn của cô, dù khát khao gấp trăm lần, cuối cùng cũng chỉ là vọng ước mà thôi.
Bách Chính mang trong mình dòng máu của người nhà họ Từ – dòng máu của những kẻ điên, một đời kiên định với một người, dù chết cũng không bao giờ thay đổi. Nhưng Bách Chính không phải là Từ Ngạo Thần, dù cậu có phải tự tay giết chết chính mình, cũng nhất định không để cô gái của cậu phải chịu tổn thương dù chỉ một chút. Và bởi vì cô gái của cậu là Dụ Sân, nên cuộc đời cậu sẽ không như Từ Ngạo Thần, cuộc đời cậu sẽ có tương lai. Bỏ lại sau lưng sự thối nát của cuộc đời, bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào nơi phố thị, bởi vì cô đã đến, thế giới của cậu bỗng tràn ngập ánh sáng.
✨ “Em là rượu mạnh nhất của năm ấy
Khiến chàng trai say tới tận trái tim
Năm đó em khóc nói thời gian quá đáng sợ
Giờ em trong đám người một mình vùng vẫy
Em đã học được cách nở nụ cười chưa…”
Dù thế nào, thì anh cũng chỉ mong cuộc đời em mãi mãi là nụ cười, tỏa sáng như đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân rực rỡ…