Trang chủ Review Truyện Review Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Review Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Tác giả: Loan
Thể loại: Hiện đại, ngọt ngược, giả incest, có tý H, HE
Tình trạng: Hoàn
Review bởi: Vane
Chỉnh ảnh: Jas

Giới thiệu: Người dịch văn án: Hàn Vũ Phi
“Qua Việt Tú, dù em có chết, tôi cũng sẽ phỉ nhổ lên phần mộ của em!” – Tống Du Liệt
***Văn án không nam chính:
Từ năm 22 tuổi cho đến 25 tuổi, Qua Việt Tú đã kết hôn bốn lần, mỗi năm một lần, thời gian kết hôn đến ly hôn chưa bao giờ vượt quá 24 giờ.
“Tại sao mỗi năm phải kết hôn một lần?” Cố Lan Sinh thắc mắc.
“Muốn khiến một người khó chịu.” Qua Việt Tú đáp bâng quơ.
Năm 2016, Qua Việt Tú 26 tuổi.
“Anh có vinh hạnh được làm người chồng thứ năm của em không?” Cố Lan Sinh hỏi cô gái đang phơi nắng.
Qua Việt Tú cười lắc đầu.
“Tại sao?”
Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Em không thể hại anh.”
***Văn án không nữ chính:
Rạng sáng một ngày năm 2012, tại cảng không băng của của thành phố Murmansk, Russia đã xảy ra một tai nạn xe cộ, dẫn đến một du học sinh Trung Quốc tử vong tại chỗ. Nhằm vào chiếc xe hàng triệu không ai lãnh tại hiện trường xảy ra tai nạn, dân chúng Murmansk rối rít bàn tán, đa số đều mang thái độ tiêu cực muốn lôi kẻ gây họa kia ra định tội.
Mấy mươi ngày sau, người gây ra tai nạn được phóng thích tại tòa vì chưa đủ mười tám tuổi.
Dân chúng Murmansk thông qua tivi thấy được một thiếu niên tóc đen mắt đen rời khỏi tòa trong vòng vây của đoàn luật sư.
Mấy nhà truyền thông địa phương lập tức giật tít lên trang đầu: Thiếu niên tóc đen lạnh lùng yên tĩnh bước ngang tượng nữ thần chánh nghĩa.
Năm 2015, Trương Thuần Tình có được cơ hội phỏng vấn Tống Du Liệt. Mượn cơ hội lần này, cô quyết định chĩa kiếm về phía kẻ thù.
Chỉ vào hình Tống Du Liệt, bạn thân đã cho cô lời khuyên: “Tỷ lệ lau súng cướp cò lớn hơn báo thù thành công á!”

Nếu bạn đang trông chờ một câu chuyện về tổng tài bá đạo đậm chất Loan của ngày trước thì xin mời click back
Nếu bạn đang tìm một câu chuyện ngọt ngược, sự đau lòng ẩn ngay trong những chương ngọt thì xin mời nhảy hố.
Ở đây, chúng tôi có những con người luôn đấu tranh từng phút, từng giây cho hạnh phúc
Luôn đấu tranh với hoàn cảnh nghiệt ngã để được ở bên nhau, để không còn nuối tiếc gì nữa.
Bối cảnh câu chuyện vẫn rộng như vậy, từ Nga, đến châu Phi, Pháp, rồi trở về châu Phi. Mở đầu câu chuyện khiến người ta chẳng hiểu mô tê gì, lại có phần hơi chán
Cố Lan Sinh là ai? Là nam chính hả? Cũng ngầu đó. Xin thưa đó không phải nam chính. Vậy mà ngầu ư? Để Tống Du Liệt cho bạn biết thế nào là ngầu
Tống Du Liệt, 22 tuổi. CEO của SN Energy, một tập đoàn năng lượng lớn nhất châu Phi, bất kể bạn ở đâu trên đường phố Johannesburg cũng có thể nhìn thấy biểu tượng cây cầu màu xanh New Jersey của SN Energy.
Cuộc đời Tống Du Liệt cái gì cũng tốt, cái gì cũng suôn sẻ, ngoại trừ sự xuất hiện của Qua Việt Tú. Một biến số duy nhất đã thay đổi cuộc đời cậu. Cô gặp cậu năm cậu 12 tuổi, cô ví cậu như quả mâm xôi ngọt ngào của cô và từ đó bắt đầu con đường chiếm quả mâm xôi làm của riêng.
Thật sự Qua Việt Tú lúc đấy rất quá đáng, nhưng A Liệt cứ như bị mê hoặc, thế là bị con nhóc điên A Tú thu hút bỏ vào túi lúc nào không hay, mặc dù A Liệt cứ chối nhưng cậu đã yêu cô từ những ngày còn nhỏ.
Tình yêu của hai người phát triển một cách chẳng giống ai, bắt đầu từ một âm mưu, bị ngăn cản bởi những giá trị đạo đức, nhưng họ vẫn nỗ lực để xoa dịu tâm hồn của nhau, A Liệt từng bước chấp nhận nét cá tính điên rồ của A Tú, A Tú từng bước buông bỏ thù hận, chấp nhận A Liệt.
Nói về Qua Việt Tú, mình rất thích cô gái này, cô nàng bị bệnh tâm thần phân liệt và chứng rối loạn điều tiết cảm xúc nên rất dễ nổi điên, nổi loạn. Một phần là di truyền, một phần vì cô sinh ra không có được tình yêu thương, phải góp nhặt tình yêu của mẹ một cách dè dặt và ngay từ người khác. A Tú rất đáng thương, luôn biết vị trí của mình ở đâu, chưa bao giờ dám suy nghĩ cho mình, chưa bao giờ dám mong có người yêu thương và che chở cho mình. Từ lúc nhìn thấy mẹ tự sát, cô không còn được nhìn thấy màu xanh trong của bầu trời, không còn được cảm nhận vị ngọt lành của nước mắt, không biết vị ngọt của kẹo như thế nào. May mà có A Liệt, giúp trái tim cô được đập lại một lần nữa, giúp cô nhận ra bầu trời màu xanh thật đẹp, vị của nước mắt hóa ra lại mặn chát, nhìn A Liệt mà trong lòng ngọt ngào như kẹo.
Mẹ A Tú bị bệnh tâm thần phân liệt di truyền, mất năm 33 tuổi; bà ngoại A Tú cũng bị bệnh tâm thần phân liệt, mất năm 32 tuổi, A Tú cũng bị tâm thần phân liệt di truyền, năm nay 26 tuổi, còn 6-7 năm nữa là rời xa thế giới này, nhưng A Tú may mắn hơn mẹ và bà ngoại của mình vì sinh mệnh của cô có A Liệt yêu cô bằng tất cả những gì anh có, có người bạn duy nhất trên đời Cố Lan Sinh – người sinh cùng ngày cùng tháng với A Tú. Nên nếu bạn trải nghiệm câu chuyện của họ, xin đừng ghét ai, vì ai cũng đáng thương, cần rất nhiều tình thương trên thế giới này.
Ngoài những giờ phút căng não thì cặp đôi chim câu cũng có những phút giây rất vui vẻ, A Tú ngây ngô cứ bị A Liệt dụ dỗ, dụ thế nào mà cô nàng từ không biết làm gì, bây giờ đã biết dọn dẹp nhà cửa, ủi quần áo cho A Liệt; từ một cô nàng không thích dính người thành một con mèo dính cứng A Liệt, suy nghĩ của A Tú cũng rất ngô nghê và dễ thương, không hề phản cảm chút nào.😂😂
“Qua Việt Tú.”
“Ừm”
“Tối hôm qua….” giọng điệu cẩn thận hỏi, “tối hôm qua chúng ta làm gì, em….em biết không? Không chỉ tối hôm qua, mà hôm trước, buổi tối hôm kia nữa”
Lời này là ý gì? Nhìn anh.
Anh nhíu mày: “Lại….lại?”
Cái gì lại, lại?
Nháy mắt, cái nết dễ ở của anh đã biến mất, kéo cô đi lên cầu thang: “Qua Việt Tú, nếu em đã quên, anh có thể khiến em lập tức nhớ lại chuyện chúng ta tối qua, tối hôm trước, hôm trước nữa, anh cũng không ngại làm em ngất mấy lần nữa đâu”
Làm ngất? Thượng đế, Phật tổ ơi, lời này mà quả mâm xôi ngọt ngào của cô cũng nói được, quả mâm xôi ngọt ngào của cô chắc chắn là học từ những phần tử của băng đảng bạo lực rồi.
Kéo tay anh ra, lớn tiếng nói em biết
“Em biết cái gì?” anh không buông cô ra.
Dưới ánh mắt sáng quắc kia, khuôn mặt ngượng ngùng “Chuyện chúng ta làm ấy”
“Chuyện đó cụ thể là chuyện gì? Có thể đưa ra mấy ví dụ không?”
Cái đồ xấu xa, xem đây là ghi chép của cảnh sát hả?
“Tống Du Liệt, anh có tin hay không, nếu anh hỏi nữa thì buổi tối đừng mong được đụng vào” thở phì phò, chống nạnh nói.
Cuốn này thật sự rất buồn, buồn vì A Tú quá hiểu chuyện, buồn vì A Liệt quá đáng thương, cả hai không còn bị ngược vô lý như bỗng nhiên đùng một phát bị ung thư hay phát hiện hai người là chị em ruột, hay quay clip đen bị phát tán v.v mà ngược từ hoàn cảnh, chính hoàn cảnh bắt buộc nhân vật phải làm thế, rõ ràng ngòi bút của Loan đã trưởng thành hơn rất nhiều.